
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341734
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1734 lượt.
có thể coi là hoàn hảo. Khóe môi anh khẽ cong lên.
Buổi chiều, khách khứa lục tục tới. Vì biết anh trai không thích ồn ào nên Cơ Quân Dã cũng chỉ mời bốn, năm người bạn rất thân. Một người dẫn theo người vợ sắp sinh, còn có một đôi vợ chồng mới cưới, có người đến một mình, cũng có người dẫn bạn gái theo. Hoài Nguyệt lặng lẽ quan sát, tuy đa số họ đều đã ba, bốn mươi tuổi nhưng quả thật đều có khí độ bất phàm.
Cơ Quân Dã giới thiệu Hoài Nguyệt là biên tập viên tạp chí Giao lưu văn hóa, nghe vậy một người trong đó liền cười nói: “Tôi rất thân với giám đốc Trần của tạp chí cô, hôm qua còn cùng đi ăn với anh ta. Không trách được tầm mắt anh ta lại cao như vậy, thì ra là vì có một cấp dưới là người đẹp kiêm tài nữ. Tôi đoán bài phỏng vấn Quân Đào đó là do cô viết đúng không? Viết hay lắm, hôm nào có thể viết một bài báo cho tôi được không?”
Cơ Quân Dã nói với Hoài Nguyệt: “Hoàng Đại Vĩ, cô đã nghe đến tên anh ấy rồi chứ? Tên thì hơi phổ thông nhưng trình độ thư pháp lại không hề bình thường, đưa tay viết vài nét đã bằng thu nhập cả năm của người khác rồi. Có điều bình thường anh ấy ít viết lắm, lười ơi là lười. Chỉ những lúc đói mới chịu động tay thôi”.
Hoài Nguyệt thấy người này cũng chỉ ngang tuổi Cơ Quân Đào, để râu quai nón, có một đôi tay gầy gò, nhiều xương ít thịt, rất có phong thái tiên phong đạo cốt, rõ ràng là do việc luyện chữ nhiều năm tạo thành. Thấy anh ta mặc một chiếc áo cổ tròn cực kỳ tầm thường nhưng lại không hề cảm thấy mất tự nhiên, cô liền mỉm cười nói: “Người hào hiệp chưa chắc đã không chăm chỉ”.
Hoàng Đại Vĩ thầm gật đầu, nheo mắt nhìn kỹ Hoài Nguyệt. Một người phụ nữ có thể làm Cơ Quân Đào phải tiếp nhận phỏng vấn hẳn rất thú vị. Hôm qua Trần Thụy Dương luôn vô tình hay cố ý chuyển đề tài liên quan đến Cơ Quân Đào, xem ra đều có nguyên do cả. “Thương tiểu thư, Giám đốc Trần của bọn cô dạo này rất nổi tiếng. Hai điểm nóng ngoại vụ và văn hóa đều bị anh ta ôm hết; một, hai năm nữa chắc chắn có thể lên tới cấp Sở. Cô cứ chờ mà xem”.
Hoài Nguyệt nói: “Tôi chỉ là một biên tập viên quèn, bất kể ai tới làm lãnh đạo cũng không có gì khác nhau. Tính cách Giám đốc Trần rất tốt, mọi người từ trên xuống dưới đều quý anh ấy”.
Hoàng Đại Vĩ thấy cô ăn nói kín kẽ, giọt nước không thể lọt qua như thế lại càng cảm thấy vui hơn: “Cô có biết ngày trước anh ta có một người bạn gái không? Sau đó, cô ả chạy theo một gã luật sư, nghe nói còn là chồng người ta, lần này cô ta nhất định sẽ phải hối hận!”
Hoài Nguyệt cảm thấy không vui nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Bây giờ những chuyện như thế này cũng rất bình thường”.
Cơ Quân Đào ngồi nhìn Hoàng Đại Vĩ và Hoài Nguyệt liên thiên mãi không thôi, lông mày hơi nhíu lại. Cơ Quân Dã thấy vậy liền kéo Hoài Nguyệt đi: “Đừng quan tâm đến cái gã thích buôn chuyện này. Không chịu viết chữ cho đàng hoàng mà cả ngày ăn uống, nhảy múa, săn chuyện xì căng đan. Mấy người phụ nữ chúng ta tụ tập lại nói chuyện còn hơn”.
Hoàng Đại Vĩ cũng không để ý, chỉ cười ha hả rồi lại chạy tới chỗ Cơ Quân Đào săn tin.
Cơ Quân Đào chuyện trò một lát, do đêm hôm trước ngủ không ngon nên cảm thấy hơi mệt mỏi, định đi lấy một ly cà phê. Thấy mấy người phụ nữ bên kia đang trò chuyện vui vẻ liền đi tới.
Chỉ nghe thấy Hoài Nguyệt đang nói với bà bầu kia: “Đương nhiên là cũng hơi đau. Có điều lúc sinh các chị sẽ không nghĩ đến đau, chỉ mong con mình mau chóng chào đời. Chỉ sợ nó ở trong đó lâu quá tội nghiệp. Tôi trở dạ mất tròn hai mươi tư tiếng. Sau đó phát hiện hai tay mình toàn máu, bác sĩ, y tá và người nhà đều kinh sợ. Sau đó mới biết hai bàn tay tôi nắm mép giường mạnh quá, các ngón tay đều bị thương, ngay cả gân cũng bị tổn thương. Thời gian khoảng hai năm sau đó, các ngón tay vẫn gần như tê liệt, chẳng có chút cảm giác nào. Quần áo, bàn ghế, đồ sắt, tất cả đều không thể phân biệt được, suýt nữa tàn phế đôi tay”.
“Cho nên vẫn nói mẹ là vĩ đại nhất. Bây giờ Đậu Đậu mới yêu mẹ như thế, tất cả đều được đánh đổi bằng máu tươi mà”, Cơ Quân Dã nói: “Vì sao không đẻ mổ?”
“Mẹ tôi là bác sĩ khoa sản. Bà vẫn chủ trương đẻ thường tốt hơn đẻ mổ, tốt hơn cho cả mẹ lẫn con. Sau đó thấy tôi như vậy, chính bà lại dao động trước. Cuối cùng vẫn là tôi kiên định tiếp tục chịu đựng. Nghĩ đã đau thời gian dài như vậy rồi, nếu lại từ bỏ thì thật là đáng tiếc”, Hoài Nguyệt khẽ cười: “Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bác sĩ phải bảo đảm con mình không có chuyện gì”.
Cơ Quân Đào nhìn gương mặt Hoài Nguyệt. Một người phụ nữ dịu dàng, tinh tế mà lại có nghị lực và dũng khí như vậy, anh cảm thấy cực kỳ thương xót.
Một cô bé bên cạnh nói: “Thì ra Hoài Nguyệt cũng làm mẹ rồi, thoạt nhìn còn trẻ lắm mà”.
Hoài Nguyệt mỉm cười nói: “Con trai tôi bốn tuổi rồi, năm nay lên lớp mẫu giáo nhỡ”.
Thai phụ cười nói: “Nhìn mẹ đã biết con trai nhất định sẽ rất bảnh bao. Tôi còn vừa nói với chồng, bạn gái Quân Đào đúng là một đại mỹ nhân, suốt ngày nghe người ta nói đến mỹ nhân như ngọc, lần này mới được nhìn thấy tận mắt. Hóa ra là có người như thế thật”.
Cơ Quân Đào cầm