
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341749
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1749 lượt.
giá vẽ, cũng có giá có tranh nhưng đa số không có. Sát tường có một giá gỗ rất lớn, bên trên chất đầy các cuộn giấy, bốn phía có bình gốm hoa văn, bên trong cũng đựng cuộn giấy. Một cái bàn rộng bên trên trải một bức tranh đã hoàn thành. Lọ bút, phấn màu, giấy trắng để bừa bộn, tóm lại đây là phòng làm việc điển hình của một họa sĩ.
“Cảm ơn, cứ để đấy”. Cơ Quân Đào đáp một cách lơ đãng, vẫn cúi đầu xem bức tranh sơn dầu trên tay. Đó là một mảnh rừng phong. Có thể là ở nơi nào đó trong nước, cũng có thể là phong cảnh ở nước ngoài. Có điều, chắc là được vẽ trong lúc tâm tình tương đối tốt nên màu sắc rất thanh thoát, ánh nắng ban mai len lỏi qua rừng phong, cảm giác tươi mát và ấm áp. Bức này treo trong phòng khách cũng không tồi, anh nghĩ, kích thước cũng phù hợp.
“Thầy Cơ, sao học kỳ này thầy không lên lớp cho bọn em nữa? Cả lớp đều rất nhớ thầy!” Tiểu Cẩm sáp lại gần nhìn bức tranh. Mùi nước hoa trên người cô làm Cơ Quân Đào cảm thấy khó chịu, anh vô thức tránh sang bên phải một bước.
“À, năm thứ ba rồi, bọn em không phải học môn đó nữa”, Cơ Quân Đào thản nhiên nói, mắt vẫn nhìn bức tranh trong tay. Anh nhớ có lần Hoài Nguyệt xem bức “Cây” ở phòng triển lãm Tố, cô ấy đã nhận ra sự cô quạnh của anh, lời bình đẹp như thơ làm anh kinh ngạc. Vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa thương xót lúc ấy đã hấp dẫn anh, từ khi đó ánh mắt anh đã luôn dõi theo cô. Lúc nào phải mang bức “Cây” đó về nhà mới được. Nếu như cô ấy thích thì mình để cô ấy treo trong phòng sách cũng đẹp. Anh nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Tiểu Cẩm ngơ ngác nhìn nụ cười đẹp lung linh của anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy một nụ cười dịu dàng và tinh khiết như vậy trên gương mặt bất kỳ người đàn ông nào. Dường như cả người thầy đang chìm ngập trong ánh trăng sáng ngời ý thơ. Mà, hình như thầy đang yêu. Sự yêu thương vô hạn dâng lên trong lòng cô gái, cô nhẹ nhàng nói: “Bọn em sẽ nhớ thầy lắm!”.
Cơ Quân Đào nói: “Học kỳ này thầy không dạy, học kỳ sau sẽ lên lớp cho năm đầu tiên. Có việc gì em có thể đến phòng triển lãm Tố bảo Tiểu Dã nhắn lại cho thầy”. Anh tiếp tục mở từng cuộn giấy ra, cuối cùng cũng tìm thấy bức cảnh thu đó trong một cuộn tranh chữ cũ hơn. Anh định kẹp bức tranh này lên giá vẽ thì Tiểu Cẩm đã vội đi tới giúp anh kẹp lên: “Thầy Cơ, đây là ở đâu? Đẹp quá!”
Chỉ là một thảm cỏ, hoa dại, xa xa có một chiếc cổng tre, bụi cây lúp xúp, một dòng suối trong vắt chảy qua trước cổng, nhưng lại khiến người xem có cảm giác như được thấy muôn hoa đua nở.
“Thầy cũng không nhớ là ở đâu”, Cơ Quân Đào mỉm cười nói: “Phụ nữ sẽ thích những cảnh như vậy đúng không?”
“Thầy định tặng Cơ tiểu thư à?” Tiểu Cẩm hỏi, lén để ý sắc mặt thầy giáo.
Cơ Quân Đào không trả lời, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
“Cơ tiểu thư làm mọi người thật hâm mộ, lúc nào cũng có thể thấy các tác phẩm của thầy, muốn treo bức nào trong nhà thì treo bức đó. Lúc ở phòng triển lãm chị ấy cũng như vậy, thỉnh thoảng lại đột nhiên gọi bọn em bỏ bức tranh nào đó của thầy xuống, còn nói chị ấy sẽ mang về phòng mình treo vài ngày nữa”. Tiểu Cẩm vừa cười vừa nói: “Vì vậy bên ngoài có tin đồn rằng Cơ tiểu thư tiếc nuối không nỡ bán các tác phẩm của thầy”.
Cơ Quân Đào gật đầu mỉm cười. Hoài Nguyệt cũng từng hỏi anh về chuyện Tiểu Dã “tiếc không muốn bán”. Khi đó anh cũng không biết vì sao lại có tin đồn như vậy, để lát nữa hỏi cô ấy nguyên do xem cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào.
“Thầy Cơ”, Tiều Cẩm ngẩn ngơ nhìn anh, người đàn ông như tạc bằng ngọc này mỉm cười đứng bên cạnh khiến cô quả thực như sắp mất hồn. Hình như nghe thấy Cơ Quân Dã dưới lầu đã bắt đầu lớn tiếng gọi mọi người xuống ăn cơm. Tất cả cơ hội của cô chỉ còn lại mấy giây nữa, Tiểu Cẩm cố lấy hết can đảm.
“Hoài Nguyệt, lên gọi anh trai tôi xuống ăn cơm. Cơm sáng cũng chưa ăn, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn chưa đói à? Lại đi xem tranh gì gì nữa chứ”. Cơ Quân Dã nói: “Tiểu Cẩm đi đâu rồi, cái con bé lười biếng này chẳng chịu giúp đỡ gì cả”.
Hoài Nguyệt nhìn nồi canh nấm, múc một muôi nếm thử rồi gật đầu đi lên tầng gọi Cơ Quân Đào.
Vì hôm nay phải chiêu đãi khách nên Cơ Quân Dã đã nói vào phòng khách không phải thay giày, lúc lên tầng Hoài Nguyệt mới đổi một đôi dép đế mềm, rất mới, đế rất dày. Cô thầm nghĩ, vào mùa thu đúng là nên đi loại dép này trong nhà. Chắc là Tiểu Dã sắp làm mẹ thật nên mới có thể chu đáo như vậy.
Cửa phòng vẽ khép hờ, cô đi thẳng tới, nhẹ nhàng đẩy cửa, còn chưa thấy rõ người ở trong phòng đã nghe thấy giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của Tiểu Cẩm: “Thầy Cơ, em thích thầy”.
Người trong phòng và người ngoài phòng đều sửng sốt. Cơ Quân Đào cau mày nhìn Tiểu Cẩm, đang định quở trách thì thấy Hoài Nguyệt đứng ngoài cửa. Anh lập tức không biết nên nói gì cho phải.
Tiều Cẩm đang quay lưng ra ngoài cửa cũng quay lại. Phát hiện Hoài Nguyệt, cô bé giật mình, gương mặt thanh tú lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Thương, Thương tiều thư, sao chị lại ở đây?”
Hoài Nguyệt ngẩn người,