Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Em Là Định Mệnh Đời Anh

Tác giả: Hàm Hàm

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341471

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1471 lượt.

ắt tha thiết chờ mong của cô giáo cũ, cô lắc đầu xin lỗi. Giáo sư Tần hỏi cô vì sao.
“Bởi vì con không còn yêu anh ấy nữa. Lúc yêu anh ấy, con đã yêu hết mình, một khi không còn yêu thì cũng không còn gì nữa”. Cô trả lời thẳng thắn như vậy, giáo sư Tần bất đắc dĩ thở dài nhìn cô, nói Lỗ Phong đúng là một người không biết quý trọng hạnh phúc.
“Cô trồng rau mát tay thật đấy, tôi chỉ nhìn đã thấy thèm rồi”.
Hoài Nguyệt cười: “Nếu chị thích thì cứ sang hái mà ăn. Tôi chỉ trồng cho vui thôi, cũng không ăn được bao nhiêu”.
“Tốt quá, tôi sẽ hái luôn. Bây giờ tôi không dám ăn rau ở ngoài, vừa sợ có thuốc trừ sâu vừa sợ có chất kích thích. Nghe nói có loại chất kích thích sinh trưởng, buổi tối phun một lượt là sáng hôm sau đã mọc tốt um rồi. Thế thì cục cưng trong bụng tôi ăn hơn chín tháng, có khi sẽ lớn bằng tôi mất”. Cơ Quân Dã xoa xoa bụng dưới phẳng lỳ: “Hoài Nguyệt, lần này tôi có thai thật, đã đến bệnh viện xét nghiệm, chính xác một trăm phần trăm. Hai tháng rồi”.
“Thật à?” Hoài Nguyệt cũng vui thay Cơ Quân Dã. Lần trước có thai không thành, ngoài miệng Cơ Quân Dã thờ ơ như không nhưng trong lòng rõ ràng không hề dễ chịu. Làm gì có người phụ nữ nào vui vẻ khi không thể làm mẹ chứ? Cuối cùng, bây giờ cô ấy cũng được như ý.
“Thật, cho nên tôi mới bắt anh trai tôi về”, Cơ Quân Dã đắc ý, vừa nói xong đã cảm thấy không ổn, vội giải thích: “Không phải tôi ép, vốn anh ấy đã muốn về rồi, vừa hay đúng lúc tôi có thai thôi”.
Hoài Nguyệt cười nhạt: “Quả thật là chuyện vui lớn, nên về”.
Cơ Quân Dã nói hết sức thận trọng: “Hoài Nguyệt, đúng là xin lỗi cô. Trước tôi vẫn không nói với cô nguyên nhân anh trai tôi đi, anh ấy không cho tôi nói, nhưng bây giờ...”
Bây giờ cô nhất định phải nói. Buổi tối hôm qua, sau khi từ siêu thị về, anh trai cô cứ ngồi ngẩn người trong phòng khách, hỏi anh đồ ăn của Leshy đâu, anh chỉ ngỡ ngàng nhìn cô, hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện này. Cũng không biết tại sao anh lại như vậy, vốn cô không muốn anh trai mình ngồi lì ở nhà cả ngày nên mới lấy cớ cần mua thức ăn cho Leshy để bắt anh đi ra ngoài, không ngờ kết quả lại còn tồi tệ hơn. Khi đó mặc dù cô không hỏi nhưng trong lòng vẫn biết nhất định là anh trai lại nhớ tới Hoài Nguyệt.
“Tiểu Dã, đừng nói”. Hoài Nguyệt vội vàng ngắt lời: “Chuyện đã qua lâu rồi, mọi người đều đã quên”. Nghĩ đến cô bé trẻ trung, tươi tắn kia, cô càng cảm thấy không cần phải nhắc lại chuyện xưa.
“Việc này quả thật là anh trai tôi không đúng, cô không biết anh ấy hối hận đến mức nào đâu...”
“Không cần nói như vậy”, Hoài Nguyệt vội nói: “Từ lâu tôi đã biết về bệnh tình của anh trai chị, anh ấy đã nói với tôi khi tôi viết bài phỏng vấn anh ấy. Mắc bệnh này không chỉ khiến bản thân đau khổ mà người nhà cũng không dễ chịu. Tiểu Dã, tôi hiểu mà, khi đó nhất định chị cũng rất sốt ruột. Lúc Đậu Đậu bị ốm, thực sự tôi không thể để ý đến ai khác được, chỉ một lòng một dạ mong cháu khỏi bệnh”.
Cơ Quân Dã vừa cảm động vừa khó chịu, hiển nhiên Hoài Nguyệt đã hiểu lầm nguyên nhân vì sao anh trai mình ra đi mà không nói lời nào.
“Mặc dù như vậy nhưng chuyện đã hơn một năm rồi, anh trai tôi vẫn nợ cô một lời giải thích”.
“Có giải thích hay không cũng không có ý nghĩa gì”, Hoài Nguyệt nói: “Tôi không phải một người phụ nữ yếu đuối, tự mình suy nghĩ rồi cũng thông. Tôi cũng từng tiếp xúc với một số tài liệu trong lĩnh vực này, cũng biết rằng sau khi sử dụng một số loại thuốc hoặc phương pháp trị liệu đặc thù thì bệnh nhân sẽ dần dần lãng quên hoặc thờ ơ với một số chuyện trước đó. Bệnh tật là chuyện không ai muốn, không cần phải áy náy làm gì”. Những ngày gian nan nhất đã qua, bây giờ cô cũng chỉ có thể làm bộ thoải mái.
Cơ Quân Dã không nghe ra Hoài Nguyệt nói như vậy rốt cuộc là vì tức giận hay là cô không quan tâm thật. Thấy vẻ mặt Hoài Nguyệt vẫn bình tĩnh, sợ cô nghĩ rằng bệnh tình của anh trai mình quá nghiêm trọng, nếu vậy có lẽ Hoài Nguyệt sẽ không dám quay lại với anh nữa, Cơ Quân Dã vội nói: “Cô xem toàn những tài liệu vớ vẩn gì thế? Phương pháp trị liệu đặc thù nào có thể làm người ta đãng trí? Tôi nói với cô, anh trai tôi không hề đãng trí, cũng không hề quên những chuyện trước kia. Anh ấy chỉ không dám đối mặt với cô mà thôi, anh ấy không biết phải nói thế nào, cô cũng biết anh ấy vốn đã không thích nói chuyện mà”.
Thấy vẻ mặt Cơ Quân Dã rất nghiêm túc, Hoài Nguyệt hối hận mình đã nói chuyện quá thẳng thắn về bệnh tình của Cơ Quân Đào. Cơ Quân Dã là người nhà bệnh nhân nên đương nhiên sẽ không chịu nổi. Cô vội nói: “Ý tôi không phải như thế. Loại bệnh này có nhiều triệu chứng khác nhau, đến nay giới y học vẫn không tìm được một phương pháp hữu hiệu, cho nên có rất nhiều cách trị liệu khác nhau, chẳng phải còn có cả liệu pháp thôi miên gì đó sao? Nghe nói liệu pháp này rất hiệu quả đối với một số người”.
Cơ Quân Dã thở dài trong lòng. Nếu như không quan tâm, không để ý, tại sao Hoài Nguyệt lại đi tra nhiều tài liệu như vậy làm gì? Anh trai mình không từ mà biệt, cô chẳng những không oán trách mà còn không ngừng t