
Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh
Tác giả: Hàm Hàm
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341464
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1464 lượt.
ìm lý do giải thích cho anh ấy. Một người phụ nữ tốt như vậy biết tìm đâu ra? Quả thật không uổng công anh trai mình ngày nhớ đêm mong như vậy. Nghĩ tới đây, cảm giác tiếc nuối trong lòng càng mãnh liệt, cô nhỏ giọng nói: “Đừng phớt lờ anh trai tôi, nói chuyện với anh ấy được không?”
“Hôm qua chúng tôi đã gặp nhau ở siêu thị rồi. A, thức ăn của Leshy vẫn còn để ở nhà tôi. Hôm qua Đậu Đậu mang về cùng đống đồ ăn vặt, để tôi đi lấy cho chị”, Hoài Nguyệt vội vã đi vào trong nhà.
Nói chuyện? Nói hay không nói thì có gì khác sao? Hình như tất cả đã ngã ngũ, cần gì khiến hai bên khó xử? Hoài Nguyệt lại một lần nữa nghĩ đến cô gái trẻ trung kia, thực không khỏi khiến cô ghen tị.
Cơ Quân Dã vội vã chạy về nhà nói với Cơ Quân Đào đang ngồi trên sofa chơi với Leshy: “Vừa rồi em mới nói chuyện với Hoài Nguyệt ngoài cổng, có thể thấy cô ấy vẫn rất nhớ anh. Lát nữa cô ấy mang đồ ăn của Leshy sang, anh với cô ấy phải nói chuyện cho rõ ràng mới được”.
Cơ Quân Đào không thèm ngẩng đầu lên: “Cô ấy sẽ không sang đâu. Cô ấy sắp kết hôn rồi”.
“Kết hôn?” Cơ Quân Dã giật mình: “Ai nói thế? Vừa rồi cô ấy không nói gì mà”.
“Đậu Đậu nói”, Cơ Quân Đào nhẹ nhàng vuốt lưng Leshy, buồn bã nói: “Tiểu Dã, anh rất hối hận”.
“Lời của Đậu Đậu làm sao mà tin được”, Cơ Quân Dã vội nói: “Bây giờ em đi hỏi cô ấy. Cô ấy thích anh, em có thế thấy điều đó”.
“Hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm. Trước kia mặc dù cô ấy sợ bệnh tật của anh nhưng có lẽ vẫn hơi thích anh. Có điều bây giờ...” Cơ Quân Đào vô thức nắm chặt tay khiến Leshy kêu lên thảm thiết: “Hôm qua anh mua đồ ăn vặt cho Đậu Đậu, vậy mà cô ấy lại muốn trả tiền cho anh. Tiểu Dã, đó là cô ấy muốn nói rằng, anh với cô ấy đã không thể trở lại như ngày xưa nữa”.
“Cô ấy vẫn còn thích anh. Cô ấy vừa nói với em rằng cô ấy hiểu vì sao anh lại ra đi mà không một lời từ giã, cô ấy còn đọc rất nhiều tài liệu liên quan đến bệnh trầm cảm”.
“Nếu cô ấy còn thích anh thì cô ấy phải trách anh mới đúng”, Cơ Quân Đào đứng dậy: “Tiêu Dã, anh bỗng thấy không thích mùa đông ở đây nữa”.
Cơ Quân Dã kêu lên: “Anh, anh không thể để em ở đây một mình được. Để em đi xem xem, cái con bé Hoài Nguyệt này bảo về nhà lấy đồ cho Leshy mà sao lâu như vậy vẫn chưa sang?”
Cơ Quân Dã mở cửa, thấy hai túi đồ ăn của Leshy nằm im lìm trước cửa, xung quanh không một bóng người.
Hoài Nguyệt đứng trước cửa phòng triển lãm Tố, cực kỳ do dự.
Thỉnh thoảng có người ra vào đi qua cô, cũng có người quay sang nhìn cô. Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông dài màu đen, quàng một chiếc khăn vuông rộng với hai màu đen trắng giao nhau. Trần Tư Tư đã từng nói hình ảnh của cô bây giờ rất bắt mắt, cho nên cô không thể đứng mãi ở ngoài cửa để làm ảnh hưởng đến khách khứa ra vào được nữa. Cô thở dài, khẽ cắn môi bước vào.
Cô biết Cơ Quân Dã muốn nói chuyện gì với mình. Hơn một năm qua, cô từng rơi lệ, từng mất ngủ, từng ốm đau, từng nhung nhớ, xót xa, oán trách. Cuối cùng một năm mới đã tới, mọi chuyện trong quá khứ đã chết từ hôm qua, cô tự nhủ, phải tìm cho mình một tương lai bình thường mà thoải mái. Sau khi dẫn bạn đến xem nhà xong, Trần Thụy Dương nói với cô: “Nhà cũng như người, không đi vào xem thì làm sao biết có tốt hay không?” Cô biết anh đang nói cho mình nghe. Ngoài Cơ Quân Đào, quả thật cô cũng nên xem xét những người khác nữa.
Cô vừa bước vào cửa đã có nhân viên đi ra đón.
“Tôi tìm Cơ tiểu thư, chúng tôi đã hẹn trước”. Hoài Nguyệt nghĩ, chắc là mình quanh quẩn ngoài cửa quá lâu nên nhân viên phòng triển lãm cũng chú ý.
Cơ Quân Dã nói: “Tôi có hộp trà Long Tỉnh chính hiệu để bên văn phòng mình, để tôi đi pha cho cô một ấm. Cô cứ ngồi ở văn phòng của anh trai tôi một lát, Leshy ở trong văn phòng tôi, tôi nghĩ cô không muốn qua đó”.
Hoài Nguyệt thầm mắng Cơ Quân Dã tiểu nhân thủ đoạn, nhưng cũng không thể bảo Cơ Quân Dã bắt Leshy đi chỗ khác. Cố nén cảm giác ấm ức, cô nhỏ giọng nói với Cơ Quân Dã: “Tôi không uống trà, thật đấy, chị không phải chạy tới chạy lui làm gì”.
Nhận một lời xin lỗi hay giải thích của anh? Cô làm sao chịu nổi.
Thấy vẻ cầu khẩn lộ rõ trên mặt cô, Cơ Quân Dã rất không đành lòng. Nhưng anh trai đã phải đi Singapore rồi, cô còn có thể làm thế nào? Kế hoạch đã bàn bạc với A Thích cả một buổi tối, cô nhất định không thể bỏ dở nửa chừng.
Cô đứng dậy nói: “Tôi sẽ quay lại ngay, cô ngồi nghỉ một lát đi”. Vừa đi ra ngoài Cơ Quân Dã vừa nghĩ, bất kể sau này Hoài Nguyệt trả thù mình thế nào thì bây giờ mình vẫn phải làm như vậy.
Hoài Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, Cơ Quân Đào vẫn đứng bên bàn làm việc như cũ. Văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
Hoài Nguyệt hơi cúi đầu, tỉ mỉ quan sát bộ đồ trà trên bàn trà. Đó là một bộ đồ trà rất đặc biệt làm bằng gốm xương màu trắng mỏng manh, nếu gõ nhẹ sẽ phát ra tiếng vang thanh thoát như kim loại. Trên ly trà có vẽ tranh thủy mặc thanh nhã thoát tục, bên cạnh có một con dấu hình bầu dục. Cô cúi sát xuống xem là tác p