Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Chiết Chỉ Mã Nghị

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341673

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1673 lượt.

hay cũng có thể đảm nhận vai trò cái bao cát cho anh trút giận.
“Tới đây!” Trử Dương đưa tay phải ra, chờ đợi nắm đấm của Trử Tụng chạm vào tay anh. Trử Tụng cũng đã chạm vào một chút, nhưng nắm đấm còn lại đã nhanh như gió đấm thẳng vào má bên trái, chỉ trong phút chốc, khuôn mặt của Trử Dương đã “nở hoa” ở cả hai bên. Với năng lực phản ứng của anh thì hai nắm đấm này hoàn toàn có thể tránh được.
Trử Tụng đánh đỏ cả mặt, Trử Dương cũng không nhường nữa, hai người như hai kẻ điên “quyết chiến” với nhau trong phòng chiến đấu, nắm đấm không nể tình ai liên tiếp rơi xuống mặt, bụng, sau lưng của đối phương, giống như hai đối thủ có thù hằn thâm sâu chứ không phải là anh em có cùng cả cha lẫn mẹ.






Hai bọn họ đã mười mấy năm không đánh nhau một cách vô tư và thoải mái như ngày hôm nay, nếu không phải do hiệu quả cách âm của căn phòng quá tốt thì cả nhà đã sớm kéo tới rồi.
Đúng vào lúc hai người đang “chiến” nhau một sống một chết thì Trử Tư vừa về vừa hát ngân nga, vừa bước vào trong sân nhà anh đã cảm thấy có gì khác lạ, dỏng tai lên nghe và đi theo tiếng của âm thanh tới phòng chiến đấu, ghé sát tai vào cửa mới có thể nghe rõ tiếng “bing, bang” ở bên trong, anh ngay lập tức đá chân vào cửa, hét lớn: “Ai đấy? Lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau, có thấy xấu hổ không?”
Trử Tư đứng ở cửa đá vào mấy phát “binh, binh” nhưng bên trong hoàn toàn không có phản ứng gì. Trong nhà ngoài bà anh em anh ra thì chẳng còn ai trẻ khỏe nữa, không phải anh hai anh ba ra thì còn có thể là ai?
* * *
“Có mở cửa không?” Vừa nói anh lại vừa đá lách cách vào cửa.
Trử Dương chẳng có một cô vợ để đỡ mình dậy, chỉ có thể tự mình ngồi dậy, ném găng tay đi rồi quệt vết máu trên mặt mình.
Hai đứa đều là con trai bà, nhưng chúng lại đánh nhau đến bị thương khắp mặt, bà Trử chẳng cảm thấy thương một chút nào chỉ thấy tức giận. Hai đứa con trai đánh nhau, còn một đứa con trai nữa thì lại coi đó là trò đùa, bà quả thực không biết mấy chục năm trước sao mình lại sinh ra những đứa con vô lương tâm như thế này.
“Đánh nhau! Lại còn đánh nghiêm túc, thế có cần phải làm một bản miễn trách nhiệm sau khi có thương tích không? Sao không lấy dao mà chém nhau?”
“Mẹ!” Kiều Ưu Ưu không ngờ rằng mẹ chồng lại nói những lời như vậy, bà tức giận thì có thể hiểu được, thế nhưng dù sao đây cũng là con trai ruột của bà.
“Hai đứa cứ chờ xem, xem bố các con sẽ xử lí thế nào!” Bà Trử ném lại một câu rồi đi ra, người ở lại là Trử Tư lại cười càng ngày càng sảng khoái.
Quả nhiên, bà Trử đi chưa đầy năm phút thì người cảnh vệ tới gọi hai người lên trên phòng.
Kiều Ưu Ưu thấp thỏm chờ bên ngoài phòng đọc sách, cô muốn nghe lén nhưng lại vướng phải người cảnh vệ đang ở đấy. Trử Tư dựa vào tường, miệng ngậm một que kẹo, an ủi Kiều Ưu Ưu: “Không sao đâu, hai người họ đều đã ngoài ba mươi tuổi rồi, bố chắc chắn sẽ không lấy ghế ném vào họ như trước đây đâu, yên tâm, yên tâm.”
“Ghế…?” Kiều Ưu Ưu lắp bắp nhắc lại. Bố mẹ kiểu gì thế này? Một người thì nói lấy dao chém, một người thì dùng ghế ném, bốn anh em họ quả thực đã rất khó khăn để có thể lớn lên mạnh mẽ.
Trử Tư xua tay nói: “Chà, đó đều là những chuyện từ hai mươi năm trước rồi, không mang tính so sánh.”
Trử Tư có ý đồ xấu xa khi nhắc lại sự trừng phạt năm đó, lại còn an ủi Kiều Ưu Ưu và nói rằng không mang tính so sánh, đây rõ ràng là cố ý tới xem kịch hay mà.
“Chú tư, chú nói thật đi, hồi nhỏ chắc chú cũng đã không ít lần bị ném ghế nhỉ? Trên người anh ba chú hoàn toàn chẳng có vết thương nào, có thể khẳng định rằng anh ấy bị ít nhất, đúng không?”
“Bố từ trước tới giờ luôn đối xử công bằng, một người gây chuyện thì cả bốn người cùng chịu phạt, hừ.” Trử Tư thở dài, nhớ lại năm đó, anh lại cắn răng rắc cái kẹo mút như có thù oán gì với nó vậy.
“Binh!”
Bất ngờ có một âm thanh vọng ra từ phòng đọc sách, không chỉ có hai người bọn họ, mà ngay cả người cảnh vệ cũng mặt mày biến sắc. Kiều Ưu Ưu chỉ muốn đạp cửa xông vào trong, đứng ở bên ngoài cô lo lắng phát khóc rồi. Cô thực sự tin rằng bố chồng mình khi tức giận sẽ ném ghế vào người bọn họ.
Chương 52
Tuy Trử Tư cố ý dọa nạt Kiều Ưu Ưu, nhưng ông Trử quả thực cũng đã rất tức giận, chỉ là ông không ném ghế mà ném cái gạt tàn thuốc, hơn nữa mục tiêu cũng không phải anh hai và anh ba, cái gạt tàn rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
Trử Tụng lại bị thương, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng anh và Ưu Ưu vẫn bị giữ lại nhà ông bà Trử để nghỉ ngơi. Kiều Ưu Ưu ôm hộp thuốc tới bôi cho Trử Tụng, vừa thấy thương anh lại vừa chỉ muốn anh bị nặng hơn nữa để cho nhớ đời. Trử Tụng lại như không có vấn đề gì, còn cười lớn ha ha đùa cô: “Em nhìn thấy chưa? Đuôi mắt anh hai rách rồi, mặt rõ ràng còn sưng hơn mặt anh, chồng của em cũng không phải chịu thiệt thòi gì.”
Kiều Ưu Ưu nghe xong những lời này lại càng tức giận, ném hộp thuốc đi rồi nhảy lên trên giường, chỉ muốn dùng chân đá cho anh một cái, nhưng nhìn cái khuôn mặt “đầu lợn” của anh, cô lại cố nh


XtGem Forum catalog