pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Tác giả: Quan Tựu

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341219

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1219 lượt.

vào cái miệng như hai cái xúc xích của cậu ta đã cười nhăn nhở mà nói với cô rằng: “Chị Anh Tư, cái đùi gà đó thật đáng sợ, chắc chắn con gà đó đã niệm bùa chú vào chính cái đùi của mình rồi. Ha ha ha ha.” Cậu ta cười phá lên, cười lớn đến mức rung cả hai vai, Anh Tư vừa vung nắm đấm định cho cậu ta vài chưởng, biến cậu ta thành hình cái đùi gà luôn thể, nhưng xem ra đầu óc cậu ta còn lanh lẹ, liếc thấy cô nắm chặt nắm đấm, anh chàng liền liến thoắng xin tha, biết điều ngoan ngoãn đóng gói mọi thứ, dáng vẻ không khác gì một tên nô lệ.
Nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, Anh Tư vặn người, trái hai vòng, phải hai vòng, sau đó lại xoay chân trái một lượt, xoay chân phải một lượt. Không khí dường như lưu thông mạnh hơn khi cô chơi đùa với tứ chi của mình, ngay đến những chiếc lá xanh mướt của chậu cảnh nhỏ trên bàn Lạp Lạp cũng khẽ rung to. Châu Minh thấy tư thế “gió giục mây vần” của Anh Tư, cái miệng xúc xích há hốc, sau đó cúi đầu, chân tay càng gia tăng tốc độ. Trong lòng cậu ta không ngừng lẩm bẩm, chương trình của bà chị ra-đa bị rối loạn rồi.
Anh Tư làm động tác thiền, rồi đứng tấn, hai tay đan lại, mắt nhắm nghiền, nếu trên đầu chụp thêm một bộ tóc giả nữa thì trông chẳng khác gì một nữ ma đầu điên cuồng. Hít nhẹ một hơi, nữ ma đầu chậm rãi nói: “Châu Minh, cậu hãy tìm Lượng muội nghe ngóng gốc gác Chu Minh.” Anh chàng tiểu nô lệ Châu Minh tức thì gật đầu như gà mổ thóc.
Có điều Tạ Anh Tư, nhân vật chính trong huyết án đùi gà, từ sáng sớm trước khi ra khỏi nhà đã chuẩn bị cho mình một bộ da mặt thật dày. Cô thản nhiên cười vui vẻ chào hỏi hai kẻ hiểm độc Diệp Bội Bội và Lưu Lan. Đối với những nụ cười mỉa mai từ hai cặp môi đỏ chót ấy, Anh Tư nghe tai trái, cho ra tai phải, rồi cười trừ quay đi không chút để tâm. Những lời ấy qua não sàng lọc không hề mơ hồ, nhưng cũng không đến nỗi bị kích thích đến độ xuất huyết não. Nói đi cũng phải nói lại, cái tên Chu Minh đó không sợ bị người khác chỉ thẳng vào mũi mà mắng nhỏ nhen, thì một thanh niên quang minh lỗi lạc như cô phải s㠣ái gì chứ.
Thấy mình trở thành tâm điểm được quan tâm nhiều nhất, Anh Tư đứng trong nhà vệ sinh vắng người, khẽ nhún vai, thấy Lạp Lạp đang bất bình thay cho mình, cô liền nói: “Lạp Lạp, thực ra là tôi thấy đời sống tinh thần của mọi người có chút thiếu thốn nên đành cống hiến chút công sức vậy. Không sao đâu, tôi mà không vào địa ngục thì còn ai vào đó đây?”
“Nhưng mà, chị Anh Tư, thực ra ngồi ở văn phòng bộ phận biên tập cũng rất tốt mà, mặc dù tổng biên có nghiêm khắc, nhưng lại rất quyến rũ. Người đàn ông nghiêm túc là mê hoặc nhất đấy!” Từ đôi mắt nhỏ si tình của Lạp Lạp như bay ra vô số những bông hoa trái tim đỏ thắm khiến Anh Tư không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Trừng mắt nhìn Lạp Lạp, Anh Tư cảm thấy bản thân có thể xuyên thủng một lỗ hổng trên đầu Lạp Lạp: “Gỗ mục, cái đồ đầu óc chứa đầy gỗ mục này, rõ ràng có lối lên thiên đàng mà cô không đi, cứ muốn chui xuống địa ngục chịu hành hạ có phải không? Người ta nghiêm túc thì liên quan gì đến nhà cô, người ta chỉ nghiêm túc với mỹ nhân ngực bự thôi. Điều này cô không nhìn ra à?” Hai tay chống nạnh, bộ dạng Anh Tư rất đanh đá, “Lạp Lạp, nếu cô nghe lời chị, hôm nay chị sẽ phí chút nước bọt để nâng cao chỉ số IQ của cô lên một chút. Đối với đám đàn ông con trai, chúng ta có thèm nhỏ dãi cũng không sao, chị đây thấy mỹ nam, nước miếng còn nhiều hơn cả cô ấy chứ.” Trái tim nhiệt thành cuồn cuộn tuôn trào, Anh Tư tiếp tục giảng đạo: “Nhưng cô phải nhớ lấy một điều, tuyệt đối không thể ứa nước dãi trước mặt nhà tư bản. Nước da trắng trẻo như hoa ấy chính là mồi nhử, chỉ dùng để thu hút những người phụ nữ óc mọc trên mông, cam tâm tình nguyên bán mạng cho anh ta…” Anh Tư nhiệt tình giảng dạy nhưng trong lòng lại liên hồi lẩm bẩm, bố mẹ cô đều là giáo sư khoa Trung văn, sao cái gien ấy lại thành ra thế này, sao có thể sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch trong đầu toàn ảo mộng.
Cuối cùng, Tạ Anh Tư – người cao mét bảy hai, trừng mắt nhìn xuống Lạp Lạp – người chỉ cao vẻn vẹn một mét sáu, nói một cách nghiêm túc như gà mẹ dạy con: “Lạp Lạp, những lời vừa rồi đều là tâm kinh ngọc nữ do chị mấy năm nay tổng kết lại, giáo huấn tâm huyết thì thường không lưu truyền ra ngoài. Nếu cô không có việc gì làm thì chăm chỉ đọc nhiều sách vào, bớt nhìn đàn ông thôi, nghe rõ chưa?”
Sự ngạo mạn áp đảo của nữ hoàng đã khiến tiểu Lạp Lạp hoàn toàn nhụt chí nản lòng, liền khẽ gật đầu. Sau đó, đôi mắt nhỏ của Lạp Lạp quan sát bốn phía xung quanh, dỏng tai nghe ngóng, thì thầm với Anh Tư: “Chị Anh Tư, em có tin hot của Lượng muội liên quan đến tổng biên, chị có muốn nghe không?”
Anh Tư ôm vai đứng bên cạnh thấy buồn cười khi nhìn cô ngốc làm bộ nắm rõ tình hình, lại còn muốn kể mấy chuyện ngồi lê đôi mách ấy cho mình, thậm chí còn cô tỏ ra vẻ gì đó bí ẩn. Anh Tư uể oải nhướng mày: “Ngày nào cũng tổng biên, tổng biên, có phiền không thế.”
Bị hất cả chậu nước lạnh, Lạp Lạp như một đóa hoa nhỏ xinh bị nữ hiệp khách giày xéo dưới gót chân, vẻ rõ ràng là bị tổn thương. Nữ hiệp tàn nhẫn không th