
Tác giả: Quan Tựu
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341235
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1235 lượt.
ẳng còn biết trời đất là gì, Tạ Anh Tư còn mắt đâu mà để ý thấy khóe miệng Chu Minh đang khẽ co giật, và tai cũng điếc đặc để nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của anh, cô chỉ thấy bên tai ù ù, mọi phiền toái đã được giải trừ, toàn thân thoải mái đến mức muốn ngâm một khúc sơn ca.
Anh Tư lấy khăn giấy lau khóe miệng một cách tùy tiện, cảm giác tồi tệ trong dạ dày đã tan biến theo làn gió đêm, cả người cô mềm nhũn, dựa lưng vào ghế da một cách thoải mái. Mẹ kiếp, cô ấy đã sống lại rồi.
“Đến bệnh viện rồi, xuống xe.” Chu Minh dừng xe, thông qua kính chiếu hậu anh liếc nhìn Tạ Anh Tư đang nằm một cách vui vẻ, tiêu dao, đôi môi phảng phất nụ cười gượng khổ não, day day ấn đường. Anh nhìn cô qua gương một lần nữa, cái cô gái ô nhiễm môi trường này rốt cuộc là người từ hành tinh nào đến?
Tim Anh Tư thắt lại, gần như muốn tát vào mặt mình hai cái, vừa rồi đã nôn ẹo đến long trời lở đất, lại còn hoạt động trên địa bàn sang trọng của Chu Minh, nghe giọng nói ảm đạm của anh ta, không chừng đang muốn lột da cô nữa ấy. Chu Minh xuống xe, lúc này, trong khoang xe vắng lặng, đèn nê-ông ngoài cửa sổ hắt đến chút tia sáng yếu ớt, nhưng khắp không gian tràn ngập không khí lạnh lẽo, Tạ Anh Tư bối rối cúi đầu nhìn xuống, chợt rùng mình, vội mở cửa xe chạy ra ngoài.
Trừng mắt nhìn Tạ Anh Tư thoắt cái từ một con ốc sên biến thành chú khỉ, Chu Minh có phần bối rối, không thể không ngó vào băng ghế sau kiểm tra, nhưng đột nhiên anh phát hiện trong khoang xe sạch sẽ như không có chuyện gì xảy ra, chẳng có lấy một chút dấu vết dơ bẩn nào cả. Vừa rồi rõ ràng anh còn nghe thấy tiếng nôn oẹ của cô mà, sao cái thứ ói ra đó lại không thấy tăm hơi đâu?
Ngẩng đầu nhìn cô gái chạy vội phía trước, trên tay xách theo chiếc ví căng phồng, từ trong ví nhỏ ra những giọt nước, đánh dấu cả đoạn đường. Đờ đẫn mất một giây, đôi mắt anh nhìn người con gái hài hước trước mặt, lồng ngực bắt đầu rung lên dữ dội, anh dựa vào bên xe, cười phá lên không ngừng.
Anh Tư chạy đến một thùng rác, đôi mắt lén lút quét ngang quét dọc, nhân lúc mọi người không để ý, cô quăng vèo chiếc ví đựng thứ đã nôn vào thùng, bộ dạng cực kỳ trẻ con. Dưới màn đêm, đôi mắt thấp thoáng ý cười của Chu Minh lóe lên chút tà khí, một đêm tuyệt diệu thế này sao lại có thể để trôi qua nhanh vậy?
Anh Tư tiêu hủy xong tang vật, ngẩng cao đầu như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng quay trở về bên xe của Chu Minh. Thấy Chu Minh uể oải đứng dựa vào cửa xe, tay đút túi quần, sợi tóc trên trán bay bay trong gió, ẩn hiện chút gì đó phong lưu, hào phóng. Cô thầm lầu bầu trong miệng, tiện nam, còn giả đa tình gì chứ?
Hai tay đan lại, Tạ Anh Tư trở về bộ dạng nô tài, ấp úng nói: “Hì hì, tổng biên, thật ngại quá… Anh xem, dạ dày tôi không được tốt lắm…” Đều là do cái đồ tiện nhân nhà anh hành hạ cả, cô gái kiên cường cũng trở nên thô lỗ, đặc biệt không hiểu lý lẽ.
“Vào xe đi.” Vẻ mặt Chu Minh nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Anh Tư một cái, trong mắt hiện ra liên tiếp những luồng hàn khí khiến Tạ Anh Tư tức thì co người lại. Cảm giác sảng khoái sau khi nôn đã tan biến hoàn toàn, Tạ Anh Tư cúi sụp xuống, thầm than thở xót xa, ôi, nôn xong người yếu quá.
“Tổng biên, thực ra… thực ra bây giờ tôi đã đỡ nhiều rồi. Tôi thấy không cần phải vào xe nữa. Hì hì, về nhà, tôi uống mấy viên thuốc dạ dày là ổn. Hôm nay thực sự cảm ơn anh, anh về trước đi ạ, hì hì.” Hơi khom lưng làm điệu nghênh tiễn, ông nội, mời đi trước, chúng ta vẫy tay chào nhau, tốt nhất là mãi mãi đừng gặp lại.
“Vàviện với tôi.” Chu Minh dường như không nghe, hạ chỉ, sau đó nho nhã sải bước đi về phía phòng cấp cứu.
Tạ Anh Tư nhe răng, trừng mắt nhìn Chu Minh đi đằng trước, đôi mắt đan phượng sáng rực như bắn ra nghìn thanh kiếm nhọn. Ngước lên bầu trời đầy sao, cô than thở với cha mẹ nơi phương xa: cha, mẹ, con gái gặp phải gã tiện nhân trăm năm hiếm có rồi.
“Sao còn chưa vào?” Chu Minh đi đến cửa thì quay người lại, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh tuấn thoắt ẩn thoắt hiện, đôi mắt trừng lên nhìn Anh Tư giống như đao sắc, ánh hào quang lạnh băng không cho phép người khác coi thường.
“Vâng, vâng, đến đây, đến ngay đây.” Chủ nhân ra oai, nô tài sao dám không nghe, đừng nói là phòng cấp cứu, có là núi đao biển lửa, Tạ Anh Tư cô cũng phải nhắm mắt nhảy vào.
“Cô gái trẻ sao thế?” Ông bác sĩ trung niên khoác trên người chiếc áo blu, hỏi với vẻ mặt hiền từ.
“Chính là, là…” Tạ Anh Tư ngồi đối diện với bác sĩ tự nhiên thấy xấu hổ, khuôn mặt hơi nhợt nhạt chợt ửng hồng không đúng lúc, cô cúi đầu húng hắng một lúc lâu. Đứng ngay cạnh là cấp trên Chu Minh, Tạ Anh Tư không thể nói mình ăn nhiều quá, dạ dày không chịu được nên đã nôn ra.
“Cô ấy ăn nhiều quá!” Chu Minh bất ngờ lên tiếng làm Tạ Anh Tư xấu hổ, miệng há hốc như hình chữ O. Đôi môi khẽ động đậy cho thấy, cô muốn mở miệng phản kháng nhưng lại không dám nói ra. Bỗng nhiên, Anh Tư muốn dùng móng tay tự đào một cái hố để chui xuống, nguyện cả đời không ngoi lên nữa. Chết đứng một lúc lâu, máu nóng sục sồi, mặt đỏ lựng lên, cô lắp bắp cãi lại