Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Tác giả: Quan Tựu

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341236

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.

a quật ngã. Vừa ngâm nga hát, vừa ngồi vào xe, cắm chìa khóa khởi động một hồi lâu mà con xe nát vẫn không mảy may động đậy, cô tức giận dựa vào vô lăng, vò đầu bứt tai không ngừng kêu than. Chẳng còn cách nào khác, Anh Tư đành xuống xe, đầu tóc rối bù, nhe nanh ra đường quốc lộ bắt taxi. Đợi hồi lâu, một lái xe dáng vẻ thấp bé có lẽ bị cái mặt nhăn nhó hung hãn của cô làm cho thất kinh nên đã dừng xe một cách đầy do dự.
Mặt mũi bặm trợn thúc người lái xe trườn bò trên con đường chen chúc, nhưng vẫn không địch lại được dòng xe vừa tắc vừa hỗn loạn lúc sáng sớm, Tạ Anh Tư đứng bên bờ vực muộn giờ. Vội vã dừng xe, Gia Cát đời thứ hai Tạ Anh Tư quăng cho người lái xe cả đường ngoan ngoãn, nghe lời một tờ tiền lớn hiếm thấy, chưa kịp thưởng thức phong thái một đại gia cô lại phải nhấc gót chạy luôn rồi.
Cả con đường than trời than đất, than “đứa con” Kia hư hỏng, Anh Tư phi như bay đến thang máy. Vừa may, cửa thang máy đang sắp đóng lại, Tạ Anh Tư dùng hết sức lực toàn thân, mặt mũi đỏ gay tách cánh cửa ra, đắc ý ngoác miệng cười. Không ngờ, lúc nhìn thấy người đứng trong thang máy, nụ cười đó bỗng cứng đờ lại.
Mặt đơ ra hai giây, Tạ Anh Tư lúc đầu còn mạnh mẽ như hổ, bây giờ bỗng khom lưng, quay lại với dáng vẻ nô tài: “Hê hê, xin chào tổng biên, xin chào trợ lý Ngô.” Bên trong thang máy thình lình xuất hiện công tử bột Chu Minh và anh chàng Nhật Bản Ngô Khang, ngoài ra còn có một vài nam nữ tinh anh mặc đồng phục. Tạ Anh Tư đứng chôn chân ở cửa, không dám bước vào.
Người tiếp theo là Châu Minh. Nhìn mặt tên nhóc này khá vui vẻ, có lẽ do tác dụng của việc điều hòa âm dương nên những đốm mụn trên mặt ửng lên đến tức cả mắt: “Chị Anh Tư, đồ ăn trong bữa tiệc tối qua có ngon không?” Tên nhóc này cũng đặc biệt thích ăn uống, có điều không may hôm đó là sinh nhật cô bạn gái, giữa đồ ăn và một đêm nồng nàn, cậu ta chọn việc thứ hai.
“Ngon!” Mặt Anh Tư tối sầm lại, cắn răng trả lời. Ngon thì có tác dụng khỉ gì chứ, cô đều đã nôn sạch ra rồi, tối đó cô thê thảm đến nỗi ngay một bát mỳ bò cũng chẳng được ăn.
Ánh mặt trời ngày đông chiếu rọi khắp mặt đất, cô gái Tạ Anh Tư luôn được dạy “không được kêu khổ, không được kêu mǴ” bắt đầu công việc của một tuần mới. Từ khi biết Tạ Anh Tư là một quả bóng trong tay Chu Minh, thì lão Từ đã lập tức dâng hai tay kính tặng. Ngoại trừ một số việc vụn vặt sai bảo cô ra, thì phần lớn thời gian, một khi có việc gì lớn, ông chủ lớn Chu Minh dù bận trăm công nghìn việc cũng luôn dành chút thời gian sai khiến cô, nếu dùng mỹ từ để hình dung thì đó gọi là: “bồi dưỡng nhân tài”.
Tạ Anh Tư từ trước đến nay luôn tự hào là một nhân tài, nay dưới sự đích thân “bồi dưỡng” của Chu Minh cũng bắt đầu nhận thức sâu sắc rằng, bản thân cô thực ra cũng chỉ là một tên ngu xuẩn.
Tạ Anh Tư của bộ phận phóng viên trở thành “đối tượng bồi dưỡng” trọng điểm của sếp lớn, tin này được lan truyền nhanh chóng trong giới đồng nghiệp. Ý kiến của mọi người không giống nhau, kẻ buôn chuyện lắm điều thì nói Chu Minh thích Tạ Anh Tư, người đứng đắn thì nói sếp coi trong cô, người bình thường thì nói sếp đùa với cô. Tóm lại kiểu gì cũng nói được, mỗi người một ý, không khí sục sôi chờ đợi bước phát triển tiếp theo.
Được mấy hôm, chuyện chờ đợi tiếp theo cuối cùng cũng đến. Bữa trưa, Kim Quy Chu Minh đi cùng mỹ nhân hàng top của công ty – A Na. Nhìn ánh mắt dịu dàng như mùa xuân của mỹ nhân, những người được chứng kiến đều ngầm so sánh với Tạ Anh Tư, tất cả đều có một cái nhìn giống nhau.
Sếp mà, đối đãi với mỹ nhân và nô tài, luôn một bên mùa xuân, một bên mùa đông, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Thoắt cái lại đến thứ bảy, thành phố A bất ngờ xảy ra một tai nạn, tất cả mọi người trong tòa báo đều tăng ca để chạy tin. Nhìn trộm về phía ánh đèn sáng trưng ở phòng bên tập, không ai dám nghỉ ngơi. Nô tài số một Tạ Anh Tư sau khi đi phỏng vấn hiện trường tai nạn, lại đến bệnh viện theo sát kiểm tra tung tích, về đến tòa báo thì viết bản thảo như máy, bận bịu đúng mười hai tiếng đồng hồ, khi mang bản thảo đến phòng biên tập thì đã mệt đến rụng rời chân tay, chỉ cần dựa vào tường là có thể chợp mắt ngay được.
Đợi đến khi làm xong việc thì cũng gần mười giờ đêm, tất cả mọi người đều cạn kiệt sức lực, không khéo sẽ ngủ ngay trên đường mất thôi. Khi sắc đêm tràn ngập khắp nơi, cuộc sống hối hả vànhộn nhịp của thành phố A mới bắt đầu. Hai mí mắt Tạ Anh Tư sụp xuống, yếu ớt đứng bên đường chờ taxi, muốn ngủ đến phát điên.
Bất thình lình một chiếc xe màu đen đỗ xịch lại, đôi mắt đan phượng không có thần của Tạ Anh Tư bị lóa đi bởi sắc đen quý phái trước mắt, cô có chút choáng váng. Cửa kính xe chầm chậm hạ xuống, cô nhìn chăm chú, thì ra là chủ nhân Chu Minh.
“Xe cô đâu?” Chu Minh khẽ nghiêng đầu ra hỏi, anh cũng làm việc gần mười hai tiếng đồng hồ nhưng trên mặt không mảy may nhìn ra sự mệt mỏi nào. Anh Tư tự hỏi, có lẽ đó là kết quả của sự phối hợp âm dương nhịp nhàng chăng?
“Đưa đi sửa rồi!” Anh Tư mệt đến nỗi sắp nằm lăn ra đất nên chẳng nặn ra được nụ cười giả dối nữa. Cô cố gắng


XtGem Forum catalog