Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Tác giả: Quan Tựu

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341187

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1187 lượt.

u.” Miệng Bội Bội lẩm bẩm câu gì đó mà nghe xong Tạ Anh Tư muốn phát ói. Chẳng thèm quan tâm, Anh Tư vắt hai chân, nhếch mép cười, suýt chút nữa lại hát thành tiếng hai câu trong bài Khúc thiên du.
Đắc ý chẳng được bao lâu, thực tập sinh mặt đầy mụn trứng cá bay vút đến trước mặt Anh Tư, cái mặt lồi lõm như mặt trăng kề sát người cô, che miệng nói: “Chị Anh Tư, chị còn chưa biết sao?” Khoảng thời gian này Anh Tư thân nhất với Châu Minh.
Anh Tư quay bút, liếc mắt nhìn xéo Châu Minh: “Biết cái gì? Nói mau!”
Châu Minh lấm lét quét mắt khắp văn phòng đang yên tĩnh một lượt, rồi chỉ chỉ vào cánh cửa gỗ hồ đào màu đen của phòng tổng biên: “Cuối cùng thì tổng biên cũng nổi giận, một loạt người sắp bị cắt cổ rồi.” Nói xong tay cậu ta kẻ ngang một đường làm động tác cắt cổ.
Anh Tư hết sức kinh hãi, chớp chớp hai mi mắt: “Hả?”
“Là thật đấy! Tổng biên sẽ buộc thôi việc mấy ngươi phẩm chất kém, thường xuyên đi muộn về sớm, làm việc không nghiêm túc. Mấy người đó đều là những kẻ ‘trên mình còn có người đỡ’, tổng biên thực sự không sợ cường quyền, không cúi đầu trước cái ác, không…”
“Mẹ kiếp, tên heo đó không nghe thấy lời xu nịnh của cậu đâu, nói ít thôi cho chị nhờ.”
Anh Tư hướng về phía cánh cửa gỗ hồ đào, dẩu môi lên nói: “Muốn nịnh, thì ra gõ cánh cửa đó đi.”
Châu Minh bị cười nhạo liền ngượng ngùng, xấu hổ gãi gãi mái tóc ngắn: “Chị Anh Tư, những câu nói này đều là thật…”
Anh Tư trừng mắt nhìn Châu Minh, không khách khí nói, “Phí lời, có câu nịnh hót nào mà không xuất phát từ nội tâm, không nịnh giỏi, sao có thể tiếp tục?”
Châu Minh thật thà cười hì hì hai tiếng, rồi lập tức cúi đầu ghé sát bên Anh Tư ba hoa: “Em còn chưa nói xong. Nghe nói lúc họp, tổng biên vứt một tập tài liệu lên mặt bàn, để người phụ trách của từng bộ phận giải thích vấn đề nội bộ. Sau đó, anh ta chỉ từng người phụ trách một phê bình sâu sắc, lúc cuộc họp kết thúc, mặt ai cũng xám lại…”
“Tôi nói này Châu Minh, sao kiếp này cậu lại đầu thai làm người nhỉ, nên đầu thai làm cái máy nghe trộm mới đúng…” Mồm mép không tha ai, lòng Anh Tư trĩu nặng, cắn chiếc bút chì suy nghĩ. Ái chà chà, chân nhân không lộ tướng, lộ tướng không phải là chân nhân. Khí thế tên công tử bột này lớn thật, đăm chiêu nhìn cánh cửa gỗ hồ đào màu đen đang đóng chặt, Anh Tư tiếp tục trầm tư. Tên Chu Minh này rốt cuộc có gốc gác thế nào? Mang theo cái mặt vịt mà dám đuổi người trên đầu về nhà, những người phụ trách mấy bộ phận đó đều là đồ cổ nhiều năm của tập đoàn, những bậc rất vai vế, hắn cũng dám động vào, cẩn thận trên đường về sẽ bị người ta làm thịt không biết chừng.
Trong đầu Anh Tư tưởng tượng ra cảnh công tử bột bị mấy tên cao to lực lưỡng đánh cho một trận như chuột chạy qua đường. Khuôn mặt trắng trẻo trở thành cái bánh nướng, khiến người khác chỉ muốn bỏ anh ta vào lò, rồi tàn nhẫn nuốt chửng, sau đó sẽ tiêu hóa từ từ.
Cảm giác rõ ràng đến nỗi khiến nước miếng trào ra, Anh Tư vừa định liếm lưỡi thì bị Châu Minh làm gián đoạn: “Chị Anh… Tư, cái bút đó sắp bị chị cắn đứt rồi!”
Tạ Anh Tư hoàn hồn, nuốt nước bọt rồi liếc nhìn chiếc bút chì dính đầy nước miếng của mình. Ôi, suýt chút nữa thì cô coi nó là công tử bột mà nhai vào bụng rồi.






Từ sau cuộc họp hôm đó, Chu Minh trở thành một Sở Bá Vương Hạng Vũ thiện chiến dũng mãnh, tay cầm ngọn đuốc rực cháy, hừng hực khí thế đốt cung A Phòng. Tất cả mọi người trong Nhật báo thành phố A đều nằm trong trạng thái tự vệ, ai ai cũng che cái mông béo núc của mình, sợ bị đốt cháy, sau đó hóa thân bụi trần, bị đày xuống địa ngục A Tỳ chịu khổ, chịu tội.
Thử nghĩ xem, trên hành lang đây đó còn hiện diện nỗi hoang mang lo lắng thì đừng nhắc đến phòng biên tập – nơi nằm ngay dưới chân thiên tử. Ở đó đúng là có gió bắc Siberia thổi vù vù, lạnh cóng đến nỗi quý cô đỏng đảnh Diệp Bội Bội và bà cô già Lưu Lan phải lục lại áo mùa đông, biết điều chẳng dám lả lướt trước mặt sài lang da trắng anh tú. Đừng nhắc đến mùa xuân nữa, thay vào đó phải nghĩ xem làm thế nào qua được mùa đông này?
Vốn dĩ những cải tổ kiên quyết, táo bạo, sự điều hành các bộ phận lại từ đầu, việc gia tăng lượng công việc bộ phận biên tập của Chu Minh hoàn toàn không khiến cho hai người phụ nữ ấy từ bỏ việc đi săn. Bọn họ kiêu ngạo quen rồi, tự cho rằng đường cong chữ S mà họ cố độn ra chính là khẩu súng săn tốt nhất, bắn ai là người ấy gục, rồi mặc ý giày vò cho đến chết. Nhưng Chu Minh là ai chứ? Chu Minh là một đại sài lang đột biến đã thành tinh, toàn thân lông trắng sáng lấp lánh, dù hai người phụ nữ đó có biến mình thành cỡ L thì anh ta cũng quyết không thèm ăn.
Từ bỏ hi vọng hơi nhanh khiến quý cô đỏng đảnh và bà cô già biến thành bản hiện đại của Tường Lâm tẩu(*), giữ lấy trái tim khao khát tình yêu tan vỡ, oán thán một trận với tất cả mọi người trong văn phòng.
(*) Tường Lâm tẩu (chị Tường Lâm) là nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của nhà văn Lỗ Tấn, được coi là điển hình của người phụ nữ lao động nông thôn Trung Quốc thời xưa.
D