pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá

Tác giả: Quan Tựu

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341193

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1193 lượt.

gà. Ánh mắt của Diệp Bội Bội và Lưu Lan dịu dàng gặp nhau, lần đầu giữa họ nảy sinh sự đồng cảm. Người này vừa đẹp trai, vừa trắng trẻo, thì nên ngoan ngoãn làm một mỹ nam đầu gỗ, hãy để chị em phụ nữ chúng ta “ăn đậu phụ” đến chán thì thôi. Nhưng cái tên Chu Minh này lại thông minh, “ăn đậu phụ” của anh ta có thể sẽ bị mắc nghẹn, vậy công lí ở đâu chứ?
Lúc tan ca, Anh Tư gọi Châu Minh giúp cô chuyển đồ đến văn phòng bộ phận phóng viên. Trên đường đi, cả hành lang vắng lặng không một bóng người, Anh Tư lén lút nhìn trước ngó sau, thì thầm dặn Châu Minh: “Nhóc, nên thông minh một chút, bất kỳ chuyện gì cũng phải lấy việc bảo vệ cái đầu của mình là chính.”
Châu Minh ngoan ngoãn gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Anh Tư: “Em biết rồi! Chị Anh Tư, chị đúng là ra-đa linh hoạt, vừa có động một cái là chuồn ngay.”
Anh Tư hung dữ ném cho Châu Minh một nắm hạt dẻ, lạnh lùng liếc xéo cậu ta một cái: “Nói thế nào đây, tiền bối, tiền bối, chính là người mở đường phía trước. Không có chị liều chết làm ra-đa, cái đồ lớn xác mà ngu ngốc như cậu có bị cắt cổ cũng không biết vì sao.”
Châu Minh gãi gãi đầu vẻ vô tội: “Chị ra-đa, em sai rồi còn chưa được sao?”
Hai hôm sau, Chu Minh quay về. Trong hai hôm ấy, Anh Tư đã thuận buồm xuôi gió ngồi ở văn phòng phóng viên, mỗi ngày đều chìm đắm trong gió xuân, mặc dù không gian phòng phóng viên có chút nhỏ, ánh sáng hơi tối, người hơi đông, lại có chút ồn ào, ghế hơi cứng, nhưng trong mắt Tạ Anh Tư, có đến làm việc ở một cái chợ cũng sướng hơn ngồi ở phòng biên tập gấp trăm lần.
Cô tự khoe khoang mình là người theo chủ nghĩa tự do, sợ nhất bị người khác chèn ép áp bức, lần này rời đi giống như ngựa hoang được tháo cương, ở cùng đám phóng viên mồm miệng lúc nào cũng đầy những lời nói bậy bạ hồ đồ. Thế nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều khoẻ mạnh đến độ cô có thể chạy ba lần mười nghìn mét.
Một Anh Tư tiêu diêu đến quên lãng, bước đi an nhàn như bay giữa chốn thần tiên, cô hạnh phúc vui vẻ như bỏ quên hết thảy. Lúc Anh Tư đang vừa đi vừa nhảy chân sáo vào nhà vệ sinh nữ, đột nhiên nghe thấy một giọng nam êm ái sau lưng vọng tới: “Cô Tạ Anh Tư, lâu rồi không gặp.”
Con thỏ non ngủ quên hai ngày trong lòng Anh Tư đột nhiên tỉnh lại, nhảy vũ khúc sam-ba. Da mặt giật giật hai cái, mũi hít hít, không xong rồi, yêu khí rất nặng.
Làm ra vẻ nịnh hót, Anh Tư quay người cười dịu dàng với Chu Minh: “Tổng… Tổng biên, xin chào, mấy hôm nay không gặp, anh lại càng phong độ.”
Đôi mắt nhỏ dài của Chu Minh nhìn Anh Tư một cái, khuôn mặt trắng trẻo không nhận ra tâm trạng, chỉ là trong con ngươi phát đi một luồng ánh sáng lạnh. Anh ta lạnh lùng nhìn Anh Tư một cách, trong nháy mắt, con thỏ non màu trắng trong lòng cô sợ đến bất tỉnh: “Đúng vậy, cô cũng biết đã lâu không gặp cơ đấy! Sao rồi, đã quen với bộ phận phóng viên chưa?”
Quen, đương nhiên là quen rồi, nơi nào không có anh, tôi đều quen ngay lập tức. Anh Tư định thần lại, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: “Ha ha, tổng biên, lần này có lỗi với anh rồi, vì chuyển phòng bận quá nên chỉ nhờ chị Lưu nhắn lại với anh. Thật không phải… ha ha, ha ha.” Cũng không biết cười bao lâu, nhưng Anh Tư suýt nữa đau cả bụng, còn Chu Minh thì chỉ nhìn cô diễn trò, mún môi trầm ỉặng.
“Được rồi, tôi biết rồi, cô bận thì cứ đi đi.” Lãnh đạo cuối cùng cũng mở miệng, tha cho Anh Tư.
Nhìn dáng người cao lớn của Chu Minh rời xa, con thỏ non bất tỉnh trong lòng Anh Tư cuối cùng cũng hồi lại. Lau mồ hôi lạnh túa đầy trên trán, Anh Tư trách thầm Chu Minh như con ma Sadako đầu thai, làm cô sợ đến mức chẳng còn tâm trạng đi vệ sinh nữa.






Cuối tuần, Tạ Anh Tư – người vô địch cả về thể chất lẫn tinh thần đã nằm ngủ nướng đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu. Đến trưa, cô nằm ườn trên giường, cuộn tròn mình lại trong chăn giống như một con sâu, đói đến nỗi trước mắt hiện ra màu vàng óng của chiếc đùi gà mỡ màng, cuối cùng cô đành miễn cưỡng ngồi dậy, ngóc cái đầu như tổ quạ ra ngoài tìm thức ăn.
Mỗi lần đói đến mức mắt mờ chân run, Tạ Anh Tư luôn lảo đảo lê mình đến một quán ăn nhỏ nằm giữa hai góc phố, gọi một bát canh dưa cá đầy ú ụ. Sau đó một mình ngồi ở bên cạnh cửa sổ, chìm đắm trong ánh mặt trời ấm áp của ngày đông, nhai miếng thịt cá trắng mềm tươi ngon, nhấp một ngụm canh chua chua thanh thanh, hạnh phúc lim dim đôi mắt đan phượng, cảm thấy đời người chẳng có chuyện gì tốt đẹp hơn khoảnh khắc này cả.
Sau khi ăn no, Tạ Anh Tư giống như một con mèo lười, miệng ngậm tăm, mắt nhìn quang cảnh đường phố ngày đông với ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, cảm thấy ông trời đối với mình quả không tệ. Sinh ra không xấu, lại còn thông minh lanh lợi, có nắm đấm, có sức lực, có căn nhà rách nát, có con xe tàn tạ, có cha có mẹ, lại còn có cô bạn thân mỹ nhân, bản thân mạo nhận là một nhân viên văn phòng trung đẳng. Ngoài đàn ông ra, cô thật sự thấy mình chẳng thiếu thốn thứ gì cả.
Còn về đàn ông ấy mà, giống như hoa tuyết trong mùa đông lạnh thấu xương, trốn trong tầng mây dày,