
Tác giả: Điền Phản
Ngày cập nhật: 04:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341035
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1035 lượt.
hàn nhã ngồi nhìn ra cửa sổ, bỗng ngồi nghiêng lại, nhìn người nào đó ngồi phía trước, Sở Phi Phi đang lái xe cũng quay đầu lại, ánh mắt dò xét nhìn Đàm Thư Mặc, phát hiện ánh mắt bạn anh ẩn chứa ý cười, Sở Phi Phi nhất thời ngây người, ngón trỏ Đàm Thư Mặc duỗi ra chỉ về phía trước, nói, “Tập trung lái xe.”
“Mẹ.” Sở Phi Phi bực dọc mắng.
Bên này, Triệu Thủy Quang đang đi lên lầu thì nhận được điện thoại của Hi Diệu, “Tiểu Quang, em đang ở đâu vậy?”
Triệu Thủy Quang mở đèn hành lang lên, không gian tối như mực lập tức sáng rực, “Em đang ở nhà, nãy định rủ chị đi chơi, nhưng chị không đến nên em đành phải về nhà.”
Hi Diệu mắng, “Điên hả? Đã trễ vậy mà tập thể dục gì chứ, chị còn tưởng em xảy ra chuyện nữa.”
Triệu Thủy Quang khẽ cười, “Không có, thôi, không làm phiền thế giới riêng của hai người nữa.”
Đầu dây bên kia, Hi Diệu đang tiếp tục trách móc, “Gì chứ!…..” Lời phàn nàn nói mãi không hết.
Triệu Thủy Quang vừa cười vừa nói, “Được rồi, bye bye.”, sau đó cúp điện thoại.
—————————————
SAY IT’S CAROL SINGERS
WITH ANY LUCK BY NEXT YEAR
I ‘LL BE GOING OUT WITH ONE OF THESE GIRLS…
(show picture up)
BUT FOR NOW LET ME SAY
WITHOUT HOPE AND AGENDA
JUST BECAUSE IT ‘S CHRISTMAS
(AND AT CHRIS TMAS YOU TELL THE TRUTH)
TO ME YOU ARE PERFECAO TẦM (p*_*q)
AND MY WASTED HEART WILL LOVE YOU
UNTIL YOU LOOK LIKE THIS
(A OLD WOMAN)
MERRY CHRISTMAS! ! ! !
Đêm Thánh vô cùng
Nếu may mắn, thì năm sau
Anh sẽ hẹn hò với một trong những cô gái này…
(Đưa ra tấm hình)
Nhưng lúc này, hãy để anh nói
Mà không có hy vọng hay kế hoạch gì
Chỉ vì đêm nay là Giáng Sinh
(và đêm giáng sinh thì phải nói thật)
Với anh, em là cô gái hoàn hảo nhất !
Trái tim đau khổ của anh sẽ yêu em
Cho đến khi em trông thế này
(một phụ nữ già)
Giáng Sinh vui vẻ !!!
Đây là 1 lời tỏ tình trong bộ phim “Love Actually” sản xuất năm 2003, có thể mọi người cũng đã xem phim này rồi, phim này rất ý nghĩa và hay.
“Em còn chưa trưởng thành “
Một tháng sau, cuối cùng cũng đã đến kì thi cuối kì, đây là kì thi mà học sinh cấp 3 mong chờ nhất nhưng cũng lo âu nhiều nhất. Mong chờ là vì sau khi thi xong tuy rằng phải học bù, nhưng trường cũng cho học sinh nghỉ dài hạn, rồi từ đây đến lúc năm mới cũng chẳng còn bao nhiêu ngày, còn lo âu vì kì thi này là “kì thi quyết định số phận chung thân” của toàn bộ học sinh.
Hôm nay là thi môn cuối cùng, Triệu Thủy Quang sáng sớm thức dậy đã thấy nhức đầu chóng mặt, mẹ cô nói chắc do cô bị tuột huyết áp, bắt cô ăn điểm tâm sáng rồi mới đi.
Ăn xong cô lập tức đến trường ngay, chỗ ngồi được sắp theo thành tích mỗi kì, Triệu Thủy Quang, Trần Tư Dương và Mễ Ny thi chung một phòng, Cao Tầm tuy thi ở phòng dưới lầu, nhưng cũng chạy lên đây kiếm Triệu Thủy Quang, thực tết là muốn tìm Trần Tư Dương nói chuyện phiếm.
Cao Tầm lớn tiếng hỏi, “Hôm nay ai gác thi mấy bạn vậy?”
Đàm Thư Mặc nghiêm mặt nói, “Lúc tôi phát bài thi, các em hãy úp xuống bàn, đợi đến khi nào tôi bảo bắt đầu thì mới lật lên làm bài.” Nói xong, anh đi từng bàn phát bài thi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thủy Quang thấy một giáo viên chú trọng quy tắc như vậy, cả lớp không ai dám hó hé gì, ánh mắt kính nể nhìn Đàm Thư Mặc, bọn họ nào có biết vì Đàm Thư Mặc sống ở nước ngoài quá lâu, dần dà này cũng thành quen của anh.
Đàm Thư Mặc nói, “Cả lớp đã nhận hết bài thi chưa? Tốt, bắt đầu làm bài.” Giống như huýt còi ra hiệu xuất phát chạy, cả lớp đồng loạt lật bài thi lên bắt đầu làm bài.
Phòng thi cực kỳ im ắng, chỉ nge được tiếng bút viết “roẹt roẹt trên giấy, tổng cộng có 40 học sinh trong phòng thi, ai nấy đều cố gắng làm tốt bài thi của mình.
Lúc này trong phòng chỉ có một người túa ra mồ hôi lạnh, mặc kệ sống chết ra sao toàn tâm toàn ý hoàn thành tốt bài thi, ngượi nọ đương nhiên là Triệu Thủy Quang.
Triệu Thủy Quang trong lòng vô cùng hoảng sợ, mỗi người đều chăm chú làm bài của mình, còn cô thì ôm bụng đang quặn thắt từng cơn, đầu óc choáng váng, cô không tài nào chú tâm vào bài thi được, cô đã định không làm, nói là mình bị đau bụng nhưng như vậy thì quá mất mặt, huống chi hôm nay người gác thi lại là Đàm Thư Mặc nữa chứ, cô không thể để chuyện này xảy ra được.
Đàm Thư Mặc đứng cạnh cửa sổ, lúc sau đi một vòng quanh phòng thi, Triệu Thủy Quang thấy anh đến gần liền khẩn trương như là cái chết đang cận kệ vậy, cô ngồi thẳng người lên, lấy tay che bài làm mình lại. Đàm Thư Mặc cũng chỉ đi qua bàn cô mà thôi, Triệu Thủy Quang từ trước đến nay cho dù giáo viên có đứng cạnh mình thì vẫn làm bài ngơn ơ, nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng biết cảm giác hồi hộp lo sợ như ai rồi.
Đàm Thư Mặc đột nhiên ra khỏi phòng thi, cả lớp hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh mọi người tiếp tục làm bài, không lâu sau Đàm Thư Mặc trở lại, đứng bên cạnh cửa sổ, lâu lâ