
Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Tác giả: Trần Ai
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134733
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/733 lượt.
Giang Nguyệt chun mũi lại. Giang Quân cười nói: "Chú tốt nghiệp rồi!"
"À…" Giang Nguyệt gật gù vẻ hiểu biết rồi lại chủ động hỏi: "Sao chú lại ở đây?"
"Chú đến dự lễ tang…" Giang Quân dựa lưng vào ghế, nói: "Lễ tang của cô chú!" Bà Liễu, tên Giang Tú Châu, là chị gái của bố anh, là cô của anh. Anh không có nhiều người thân, nay lại mất đi một người.
"Chú nói đến bà ư?" Giang Nguyệt ngẩng đầu hỏi, tay chỉ lên trời: "Bà đã lên trời rồi, trước đây bà thường nói với cháu, thiên đường rất tuyệt vời!"
"Cháu gọi là bà à?" Giang Quân ngạc nhiên nhìn cô. "Ai là bố mẹ cháu?" Anh tưởng cô bé này là con gái của anh chị em họ nào đó của mình.
Nhưng cô lại cắn chặt môi. Bởi vì câu hỏi tưởng như đơn giản này đối với cô mãi mãi là câu đố.
Giang Quân nói: "Bọn họ có biết cháu trốn ở đây một mình không?... Ừm, lại không chịu nói à?"
Dưới ánh mắt dịu dàng của anh, cô chỉ khẽ lắc đầu, chẳng có ai biết, chẳng có ai còn nhớ đến cô.
"Không, không có, không có bố mẹ…" Cô lí nhí nói.
Anh nhìn thấy cô bé cố nén khóc, đôi mắt đen láy luôn mở to nhìn anh nay đang nhìn về phía khác. Giang Quân hơi khựng lại, nhớ ra trong thánh kinh, Mala có nghĩa là "đắng". Sau khi ra khỏi Ai Cập, Modes đã lãnh đạo những người Isarel đi suốt bà ngày trên đồng hoang mà không tìm thấy nước. Đến Mala lại không thể uống nước ở đấy bởi vì nước ở đấy rất đắng, vì vậy nơi đó người ta gọi là Mala. Anh còn nhớ có một truyền thuyết khác nói rằng, có một phụ nữ tên là Naomi, chồng con chết hết, sau nhiều năm quay trở lại quê hương đã gặp lại người xưa, cô nói với họ rằng: "Đừng gọi tôi là Naomi, hãy gọi tôi là Mala, bởi vì đức toàn năng đã bắt tôi phải chịu cay đắng!"
Naomi là ngọt, Mala là đắng. Ai lại đặt cho đứa bé vô tội, ngây thơ này cái tên như thế? Vì muốn nói một đứa trẻ bị bỏ rơi có số khổ hay sao?
Giang Quân thở dài, cô bé đang đứng trước mặt anh, hai tay đang bấu chặt vào vạt váy, dáng vẻ cứng cỏi, ngẩng cổ để không cho nước mắt trào ra. Anh lại gần dang tay ôm lấy cô bé.
Cô bé tên Mala này, đã lâu lắm rồi không được ai ôm như vậy. Cô rụt rè dang tay ra, vòng qua cô anh, vùi mặt vào lồng ngực rộng của anh, sụt sùi khóc. Cô nghĩ đến biến cố đột ngột này, nghĩ đến không biết rồi đây mình sẽ bị gửi đến đâu, sẽ thế nào, nên làm thế nào? Cô thực sự sợ hãi!
Anh vỗ lưng cô bé, cô không thể nào nén được nữa liền òa khóc thật to.
Giang Quân ôm cô bé đi tìm con gái bà Liễu, em họ của anh là Liễu Linh.
Liễu Linh nói cho Giang Quân biết thân thế của Mala. Giang Quân biết những chuyện thế này ở đây không phải là chuyện hiếm. Anh chỉ hỏi: "Thế giờ phải làm sao? Sau này con bé sẽ theo ai?"
Liễu Linh ngây người, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Mala cố sức đè chặt tiếng nấc trong cổ họng, im lặng gục mặt trên vai anh, không muốn làm gì, cũng chẳng muốn nói gì. Cô lắng tai nghe ngóng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng ậm ừ, ngập ngừng của Liễu Linh.
Giang Quân cúi đầu giây lát rồi nói: "Nếu bọn em đều cảm thấy khó khăn, vậy thì thế này đi, cứ để nó theo anh đến Tề Ninh! Nhà anh đang để không, dù gì cũng không phải lo vấn đề ở, ngay gần đó lại có trường học, nó cũng cần phải đi học nữa!"
Toàn thân cô như cứng đờ, bởi kinh ngạc quá đỗi. Nhiều lần nhớ lại khoảnh khắc này, cô đều cảm thấy quá bất ngờ. Giống hệt như kì tích, một người mà cô chưa từng nghĩ đến lại dột nhiên xuất hiện, dẫn cô ra khỏi con đường khốn cùng. Người này hoàn toàn xa lạ, nhưng ai có thể là người thân của cô đây? Cô chẳng có ai thân thích, cũng chẳng còn có cách nào khác để lựa chọn. Đôi bàn tay to của anh ôm chặt lưng cô, khiến cho cô cảm thấy yên ổn và không còn sợ hãi.
Chiều hôm ấy bọn họ rời khỏi huyện Phượng Sơn, ngồi xe đến Tề Ninh. Lúc đến nơi đã là chín giờ tối. Suốt chặng đường đi cô cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lúc gần đến nơi mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Chắc là vì quá căng thẳng nên cuối cùng đã không chịu nổi.
Giang Quân bế cô xuống xe, rồi lại bế cô lên gác, đến trước cửa nhà mới gọi cô dậy, bảo: "Chúng ta về đến nhà rồi!"
Anh lấy chìa khóa mở cửa, dẫn cô vào trong. Căn nhà nằm ở một khu chung cư mới xây, rộng rãi và thoáng mát, đồ dùng trong nhà rất đơn giản, chẳng có bất cứ một đồ dùng nào thừa thãi. Cô rụt rè đi theo sau anh, tò mò nhìn quanh.
Giang Quân bảo cô ngồi xuống bàn ăn, còn mình thì vào bếp, nấu hai bát mì, mỗi bát có một quả trứng và rắc hành. Anh bê ra, đẩy đến trước mặt cô, nói: "Chúng ta ăn trước no bụng trước đã! Đừng lo, chú sẽ từ từ sắp xếp!"
Giang Quân vừa ăn vừa nói: "Hôm nay là ngày 19 tháng 8, ngày mai chú sẽ nhờ người làm hộ khẩu cho cháu. Sắp khai giảng rồi, chuyện này phải làm thật nhanh mói có thể đăng kí đi học cho cháu được!"
Cô không hiểu, chỉ biết nghe và gật đầu.
Một lát sau, Giang Quân lại nói: "Sau này cháu sẽ mang họ Giang giống chú nhé? Chúng ta không gọi cháu là Giang Mala nữa, cháu nhìn giống như một vầng trăng vừa tròn vừa sáng, giống hệt đôi mắt của cháu, vậy cứ gọi cháu là Giang Nguyệt nhé?"
Cô cảm thấy người này thật tốt bụng, nói chuyện vừa dịu dàng vừa thân