
Tác giả: Trần Ai
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134847
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/847 lượt.
ng thì tùy, có thể đến muộn nếu thích, nhưng giáo viên mà đến muộn quá thì đúng là tai nạn dạy học rồi.
Hối hả đến cổng phía Bắc của trường, đồng hồ đã chỉ tám giờ rưỡi rôi. Giang Nguyệt đang thở không ra hơi thì nghe có tiếng Từ Viêm Huy gọi cô. Anh ta đang đi xe đạp điện, tay xách hai túi mứt, dừng xe bên cạnh cô. Giang Nguyệt nhảy cẫng lên vui mừng: “Hay quá anh đến đúng lúc lắm cho em đi nhờ đến học viện quản lí!”
Từ Viêm Huy cười hi ha, bảo cô lên xe. Giang Nguyệt mặc váy nên không tiện ngồi ngang, đành ngồi lệch một bên ở phía sau. Một tay cô xách túi mứt, tay kia vòng qua eo Từ Viêm Huy.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng cũng có vô sô nguyên nhân hậu quả. Nếu cô dậy sớm một chút thì đã không phải ngồi xe Từ Viêm Huy. Nếu cô mặc quần bò thì không cần ngồi lệch như vậy. Đương nhiên nếu có những cái nếu này thì hậu quả đã không xảy ra.
Khi chiếc xe lao như bay trên con đường râm mát cạnh học viện, Giang Nguyệt vẫn đang cười nói với Từ Viêm Huy, nói đùa rằng bạn gái của Từ Viêm Huy thật may mắn, ngày nào cũng có người mua đồ ăn sáng cho thế này. Đang nói nói cười cười thì đột nhiên có một chiếc xe mở cửa bước ra. Giang Nguyệt bị hất ngã khỏi xe trước sức mạnh của tốc độ vật cản.
Cơn kinh hoàng qua đi là cơn đau ập đến. Giang Nguyệt càng bất ngờ hơn là, trong hai người bước xuống khỏi xe có một người là Lục Sa.
Từ Viêm Huy, Lục Sa và cô gái ngồi trên xe của Lục Sa đều chạy đến. Lục Sa cũng ngạc nhiên chẳng kém gì cô, nhưng khoảnh khắc này anh phải đè chặt sự ngạc nhiên ấy lại để xem vết thương cho Giang Nguyệt trước. Tay Giang Nguyệt bị rách một mảng lớn, máu rỉ ra, đây là chuyện nhỏ. Chỗ mắt cá chân cô sưng càng to, chỉ hơi chạm nhẹ vào một cái là Giang Nuyệt đã kêu la ầm ĩ.
Lục Sa nhanh nhẹn ôm Giang Nguyệt lên, nói với cô gái đứng bên cạnh: “Hi Hi mở cửa xe ra!” Giang Nguyệt được anh đặt vào ghế đằng sau, Từ Viêm Huy và Dương Hi Hi cũng nhanh chóng lên xe.
Với vết thương liên quan đến xương cốt như thế này, Luc Sa khổng thể tin tưởng bác sĩ của trường, anh liền lái xe lao như bay đến bệnh viện thành phố gần nhất.
Sau khi chụp phim xong, kết quả cho thấy tình hình không đến nỗi nghiêm trọng, chỉ bị gãy xương mác, chẳng mấy chốc đã được bó bột lại. Nhưng Giang Nguyệt đã thành ra thế này: chân phải bị bó bột, phải nằm yên trên giường bệnh.
Lục Sa ngồi xuống mép giường, nhìn chân Giang Nguyệt bị treo cao, lại nhìn bàn tay bôi đầy thuốc đỏ của cô...Khuôn mặt mà anh nghĩ rằng chẳng bao giờ gặp lại được nữa đang nhăn nhó và trắng bệch ra vì đau.
Anh thở dài nói: “Đúng là gặp nhau trong tình huống chẳng ra làm sao cả!”
“ Đúng thế có đôi khi thế giới thật là nhỏ!” Giang Nguyệt cũng không khỏi cảm thấy bùi ngùi trước tình huống gặp lại kiểu này.
“Bọn họ đâu rồi? Sao chẳng thấy ai thế?”
“Sư huynh của em phải đi dạy thay em rồi, cô ấy thì đi chuẩn bị hội trường...Cô ấy là bạn gái của anh. Ban nãy là do lỗi của cô ấy, anh thay mặt cô ấy xin lỗi em. Bọn anh có chút cãi vã, cô ấy bực bội mở cửa xe định bỏ đi, nào ngờ đập phải em!”
Lục Sa không giám nói nguyên nhân tranh cãi là Giang Nguyệt. Xe đi vào trường đại học Z rồi, Dương Hi Hi liền nói nửa đùa nửa thật, bảo a kể về người bạn gái là đàn em năm ấy. Ai dè Lục Sa đột nhiên trầm ngâm không nói không rằng.
“Không sao đâu anh đừng trách cô ấy, em cũng chỉ phải nằm một thời gian là khỏi thôi mà, vừa hay có cơ hội được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!” Giang Nguyệt cười, mặc dù nụ cười của cô chẳng mấy dễ coi bởi vì đau đớn. Cô nhìn Lục Sa chăm chú: quần áo vest thẳng thớm trông rất lịch sự, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Lục Sa nói: “Anh chưa học xong tiến sĩ. Học được hai năm, cảm thấy rất mông lung chỉ mong muốn mau chóng tìm được vị trí của mình, vì vậy muốn đi làm. Vừa hay bên Mỹ đang tuyển người anh liền xin vào, năm ngoái bị điều về Thượng Hải. Lần này anh đến Khang Châu làm hội nghị tuyên truyền tuyển dụng, vì anh tốt nghiệp ở đây ra nên anh đến đây nói chuyện!”
Anh chỉ dùng vài câu ngắn gọn để kể về hành trình năm năm của mình. Trong những câu nói ấy có ẩn chứa sự thoát xác của một thanh niên trẻ từng ôm rất nhiều hoài bão, từ hoang mang, nghi hoặc đến chấp nhận hiện thực, có phấn đấu cũng có thỏa hiệp.
“Còn em thì sao? Sao cũng về đây?” Lục Sa đâu phải chưa từng hỏi thăm tin tức về cô. Anh biết cô đã đến đại học Harvard, anh cũng từng tr trên google khoảng cách giữa hai người, hơn bốn nghìn năm trăm kilomet, nếu là thời cổ đại thì đúng là mỗi người một chân trời rôi. Nhưng hiện nay a chỉ cần một tấm vé máy bay, bay năm tiếng đồng hồ là có thể gặp được cô, khoảng cách địa lí cũng dễ dàng bị vượt qua. Nhưng cuối cùng anh vẫn không mua tấm vé máy bay ấy, gặp cô rồi thì sao, gặp rồi cũng dâu có thể đi vào trong trái tim cô, chỉ có chuốc thêm phiền phức mà thôi. Trái tim con người luôn có hệ thông miễn dịch với đau khổ, luôn lựa chọn những giải pháp để tránh tổn thương.
Đáp án của Giang Nguyệt càng ngắn gọn hơn, chỉ nói mình đang học tiến sĩ ở trường đại học Z. Thế nên những chuyện sau đó càng k