
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:10 22/12/2015
Lượt xem: 134681
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/681 lượt.
ê bối của Đông Cù có bước ngoặt mang tính kịch, Dịch Chí Duy cũng không bận lắm, chỉ là anh có sự thay đổi trong sinh hoạt hàng ngày, Phó Thanh Hâm liền cười anh: “Càng ngày càng kém cỏi.”
Buổi sáng anh lại còn không chịu dậy, anh sẽ trẻ con vùi đầu vào dưới gối, dùng gối bịt tai lại, kệ cô gọi đi gọi lại, cứ không chịu dậy. Sau khi tỉnh dậy cũng lề mà lề mề, trơ mắt nhìn đến thời gian đi làm, lái xe cũng đang đợi dưới lầu, vẫn không muốn ra ngoài. Có ngày anh còn hỏi: “Anh không đi làm có được không?”
Cô kêu nhỏ: “Trời ơi! Em nên bán câu này cho tòa báo. Cổ phiếu trượt giá nghiêm trọng, em nhất định sẽ kiếm đủ.” Buồn cười giục anh: “Ngài Dịch, không đi làm anh sẽ không kiếm được tiền, không kiếm được tiền sẽ không nuôi nổi em.”
Anh không hài lòng lẩm bẩm: “Thỉnh thoảnh anh trốn làm Đông Cù cũng sẽ không phá sản.” Lại nói: “Trong công ty chỉ có thư ký vâng vâng dạ dạ, nhìn thấy liền khiến người ta không có tinh thần.”
Cô càng buồn cười: “Trong công ty đương nhiên chỉ có thư ký thường hay gặp anh, anh còn muốn gặp ai?”
Anh liếc nhìn cô một cái: “Em!”
Cô nói: “Vậy trưa em đến tìm anh ăn cơm, được rồi chứ?” Mới cảm thấy dỗ dành anh ra ngoài.
Người xưa nói gắn bó keo sơn , chắc chính là như vậy. Nhưng cô vẫn cảm thấy giống như giấc mơ không chân thật, chắc là tất cả đến quá đột ngột, hạnh phúc khiến người ta ngược lại cảm thấy không an tâm. Giống như Dịch Chí Duy hỏi cô: “Có muốn mua lại Hoa Vũ không?”
Cô vô cùng vui mừng: “Được sao?”
Anh cười hôn cô: “Dịch Chí Duy nói có thể, thì nhất định có thể.” Cô tin anh, anh tạo ra kỳ tích Đông Cù, anh có thể làm mưa làm gió, anh nói có thể, thì là có thể.
Cô hỏi anh: “Có cách nào?”
Anh nói: “Anh biết tiền trong tay em không đủ để thu mua Hoa Vũ——Xem trên việc em đồng ý ăn trưa với anh, bán cho em một tin tức.”
Tin tức của anh xưa nay đều đáng giá hàng vạn, giống như lần trước anh “bán” cho cô tin tức thu mua Hằng Xương vậy, một khi biết tin, đều có thể dùng đơn vị trăm triệu để tính toán lợi nhuận. Cô tươi cười niềm nở: “Ồ? Vậy anh ra giá đi".
Anh đành hạ mình bái phục.
————
Anh cười thật tươi, hôn cô một lát: “Ngày mai lại ăn trưa cùng anh, cái giá này không cao chứ?” Cô hỏi: “Vậy tin tức gì thế?” Hơi thở ấm ấm của anh phảng phất bên tai cô: “Anh đề nghị em nên mua chỉ số hàng hóa tương lai, chủ tịch Dịch Chí Duy cho rằng, mầy ngày nay thị trường cổ phiếu sẽ tăng đột biến.”
Gần đây thị trường cổ phiếu luôn u ám, bởi vì mấy tập đoàn lớn liên tiếp bị cuốn vào án thương mại. Cô không chần chừ gì gọi điện cho người quản lý cổ phiếu, cô biết bản lĩnh của anh, trượt giá khủng khiếp hơn nữa, chỉ cần một câu nói của anh, lập tức sẽ lại tăng giá. Đông Cù có thực lực này. Bởi vì muốn mua lại cổ phiếu Hoa Vũ, cho nên cô thế chấp tất cả mọi thứ có trong tay, đầu tư toàn lực.
Cô biết trước mắt Đông Cù đánh động đến Phú Thăng,cô cũng từng nghĩ Giản Tử Tuấn có lẽ sẽ tìm mình, cho nên nhận được điện thoại của anh ta, cô không bất ngờ chút nào, hỏi: “Có việc muốn nói chuyện với tôi sao? Liên quan đến Dịch Chí Duy?”
Ồ! Cô thật sự không chịu nổi nữa, Giản Tử Tuấn quả thật hiểu cô, anh biết điểm yếu của cô ở đâu, được rồi, cho dù cô mắc lừa anh ta, cô đi điều tra, dù sao cô biết được chân tướng mới có thể yên tâm…..Đương nhiên, chân tướng nhất định là không có bất cứ việc gì, là Giản Tử Tuấn bịa đặt dọa cô....
Cô cũng có việc giấu anh
————
Cô lái xe về nhà, phòng của Thánh Khi bị khóa, cô không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mẹ kế, bảo quản gia tìm chìa khóa mở cửa. Trong phòng toàn mùi ẩm mốc, tuy không có người ở chưa đến một tháng, nhưng gần đây thời tiết vừa ẩm vừa nóng, liền có mùi khó chịu này. Cô thử lật xem đồ của Thánh Khi một lát, không có gì đặc biệt, quần áo, đồ trang điểm, túi xách tinh xảo…..bất cứ cô gái nào cũng có…….
Cô thất vọng đóng tủ quần áo lại, bỗng nhiên nghĩ ra, tiền tiêu vặt hàng tháng của Thánh Khi không hề nhiều, nó lại có một tủ quần áo hàng hiệu thời trang, đa phần đều là 3,4 vạn tệ mới có thể mua được, thậm chí có cái hơn 5 vạn. Những túi xách đó đều là hàng hiệu, thậm chí có cả một bộ kiểu mới mùa này của Luis Vuitton.
Trong chốc lát tim cô nhảy lên, cô lại mở tủ quần áo, lật quần áo. Có mấy bộ mới chưa mặc, bên trên còn có mác cửa hàng, cô gom mấy bộ đó lại, cười cười với mẹ kế đứng ở cửa: “Tối qua tôi mơ thấy Thánh Khi, con bé nói có mấy bộ quần áo mới chưa mặc, mấy bộ này tôi đem đến đốt trước mộ con bé.” Cũng không quan tâm mẹ kế có tin hay không, để quần áo vào túi mang đi.
“Đúng thế, thứ 7 tuần sau không phải chính là ngày 17 sao?” Cô hơi buồn cười, “Anh bận đến mức hồ đồ rồi à, ngay cả sinh nhật mình cũng quên?”
Anh cười: “Anh thật sự bận đến ngớ ngẩn rồi—–Thời gian qua thật nhanh.”
Cô thấy anh không hề vui, do đó hỏi: “Sao thế, sinh nhật cũng không vui?”
“Không phải.” Anh nói, “Công việc buổi sáng không thuận lợi, bây giờ