
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341055
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1055 lượt.
hờ ơ, dường như chỉ là thuận miệng mà nói, rất nhiều lần, không thể coi là thật.
Nhưng đến giờ Tiếu Dĩnh nghĩ lại, hồi ấy mình không phải trẻ con lắm sao?
Dù sao thì cũng là một cách xưng hô, nói đi nói lại cũng chẳng có gì hay cả? Cũng còn hơn trước kia, khi ra ngoài đa phần mọi người đều gọi cô là Bà Diệp, nhưng bây giờ khi đến thành phố B, tất cả mọi người đều chỉ gọi cô là Tiếu Dĩnh.
Thế nhưng, cô vẫn là cô, chẳng có gì thay đổi cả. Dù đã xa nhau hai năm, thực chất cô vẫn không thoát khỏi cái họ của Diệp Hạo Ninh.
Thế nên lần này cô hoàn toàn không để ý nữa, chỉ có Trương Bân: “Uống rượu nhiều dễ nói lung tung lắm, tôi uống nước cam thôi.” ánh mắt liếc nhìn Diệp Hạo Ninh, anh dường như không chú ý đến cô, vẫn đang nói chuyện vui vẻ với bạn.
Vợ chưa cưới của Trương Bân, Vương Nhược Lâm ngồi bên cạnh cô, nghe nói liền cười, ” Thế thì hai cốc nước cam đi.”, giọng nói nhẹ nhàng, đến cả nụ cười cũng phù hợp thoải mái, lộ ra hai cái lúm đồng tiền. Trương Bân lại hỏi: ” Hạo Ninh, thế còn cậu? Trông sắc mặt cậu không được tốt, không có gì chứ? Có uống được không đấy?
Tiếu Dĩnh nghe thấy thế liền quay đầu sang nhìn, dưới ánh đèn khuôn mặt Diệp Hạo Nhiên nhìn nghiêng cũng không có gì khác thường, có lẽ thực sự là có chút mệt mỏi, nhưng cũng không nhiều.
Cô lập tức nghĩ tới hành động quấy rối đầy ác ý hồi chiều, cố ý đánh thức anh dậy chỉ vì lúc đó trong lòng thực sự có một chút phẫn nộ, làm thế nào mà cái con người này bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu cũng đều thoải mái tự tại như vậy.
Quả nhiên, Diệp Hạo Ninh chỉ nói khẽ: ” Không sao.” đợi người phục vụ đưa tới cốc rượu đầy, đầu tiên là nâng cốc lên, ” Chúc hai người một cốc.” rồi ngửa đầu lên uống một hơi hết luôn, sắc mặt vẫn không đổi. Tiếu Dĩnh lúc đấy mới thôi nhìn, nuốt một ngụm nước cam chua chua ngọt ngọt.
Trên bàn có năm người đàn ông và hai phụ nữ, vì cùng là phụ nữ nên Tiếu Dĩnh và Vương Nhược Lâm tự nhiên nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Vương Nhược Lâm hỏi: ” Nghe Trương Bân nói bây giờ bạn không làm việc ở thành phố này?”
” Công ty nước ngoài à? Tốt thật đấy.” Cô cười nhẹ, ” Chỉ là không ngờ, Hạo Ninh lại đồng ý để bạn đi xa như thế.”
Hạo Ninh? Tiếu Dĩnh có chút ngạc nhiên, “Mọi người quen nhau lâu rồi ạ?”
Vương Nhược Lâm nói: ” Đúng, mình và mấy người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ cho đến lớn, sau đó vì đi du học nước ngoài nên mới không gặp một thời gian, không ngờ Hạo Ninh đã kết hôn rồi, đến khi mình về nước thì bạn lại đến thành phố B. Trước kia vẫn thường nghe nhắc đến bạn, tiếc là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.” Thì ra là bạn thanh mai trúc mã. Thật hiếm có.
Tiếu Dĩnh lại nghĩ,thế mới biết là không phải là đính hôn chớp nhoáng, có lẽ là phụ huynh hai bên đã có hẹn ước với nhau rồi, thế nên anh chàng lãng tử Trương Bân này mới chịu ở lại chờ đợi. Hoặc cũng có thể không cam lòng nhưng ít nhất bề ngoài cũng tỏ ra hoà thuận. Anh ta rót trà, gắp thức ăn cho cô vợ chưa cưới duyên dáng của mình, hành động và tình cảm đều rất chu đáo và tự nhiện, còn hơn cả những người bạn gái trước kia
Thực ra bề ngoài cô và Diệp Hạo Ninh cũng rất hoà thuận, thậm chí trước khi cô định dùng tay bóc tôm đột nhiên anh quay đầu sang nói khẽ: ” Ăn vừa thôi, không lại dị ứng đấy.” âm thanh rất nhẹ, hơi thở qua tai cô nhẹ nhàng làm rung những sợi tóc tơ, có cảm giác buồn buồn run rẩy nhẹ nhàng và từ từ ngấm vào làn da sau cổ rồi nhanh chóng lan toả đi.
Thế mà chỉ mới lúc trước thôi cô rõ ràng thấy anh đang bàn luận với các bạn về chính sách mới nhất của chính phủ, điếu thuốc cháy trên tay, dáng vẻ rất chăm chú.
Cô cho rằng anh không nhìn cô lấy một lần.
Thế nên trên đường về nhà sau bữa ăn, đột nhiên cô hỏi: “Diệp Hạo Ninh, khả năng làm nhiều việc một lúc của anh luyện tập được bao lâu rồi?”.
Diệp Hạo Ninh đang lái xe, liếc mắt nhìn sang cô với vẻ mặt chẳng có biểu hiện gì, không trả lời.
Cô cũng cảm thấy mình thật là vô vị, liền im lặng, tựa đầu vào cửa kính, nhìn mông lung vào cảnh vật ngoài xe đang từ từ lùi dần về phía sau.
Một lúc sai, cô lại nhớ ra: ” Đám cưới Trương Bân cuối tháng mười, có lẽ em không về dự được.”
Diệp Hạo Ninh vẫn nhìn phía trước hỏi: ” Tại sao?” “Có thể là phải đi công tác ngoại tỉnh, nếu như thời gian trùng như thế thì chẳng còn cách nào khác.?”
” Em luôn lười như thế, làm sao mà lại chọn việc làm kiểm toán chứ?” Diệp Hạo Ninh dường như chỉ là buột miệng nói ra, nhanh nhẹn quay vòng vô lăng, chiếc xe rẽ vào con đường lớn bên cạnh.
Tiếu Dĩnh cảm thấy kinh ngạc, vì từ khi chuyển tới thành phố B, thực ra cô chưa từng bao giờ chủ động nói với anh cô đang làm công việc gì.
“Ai nói với anh em đang làm kiểm toán?”
Diệp Hạo Ninh khẽ nhếch mép, yên lặng một lúc mới nói: ” Trương Bân dự định đi du lịch kết hôn, nhung bố mẹ hai bên đều không đông ý, thế nên sẽ làm tiệc cưới ở đây, có lẽ là phải hai đến ba bữa, chắc mất khoảng hai ngày. Nếu đến lúc đó em không thu xếp được thời gian thì thôi vậy.”
” Làm to thế cơ à? Cô cười, ” Phiền phức lắm, thế thì họ sẽ mệt lắm đấy.” Anh nói: ” Ừ.Chắc l