
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341053
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1053 lượt.
ng động.
” Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi bắt nạt cô.” có tiếng nói của Diệp Hạo Ninh phía trên đầu cô, vẫn có vẻ như chẳng để tâm, nhưng trong một đêm như thế này nó lại vô cùng ấm áp dịu dàng, lại giống như một hơi thở thật khẽ thật trầm.
Thật kỳ lạ! Đã từng có phụ nữ khóc như mưa trước mặt anh, nhưng anh chưa từng như bây giờ, dường như bất lực, không biết phải làm gì.
Ngón tay anh dừng trong không khí vài giây rồi cuối cùng vẫn khẽ khàng trượt qua nơi có nước mắt.
Hứa Nhất Tâm vô cùng tò mò tình hình ngày hôm ấy, rất vui sướng dò hỏi: ” Lần trước cậu gặp cái anh kỹ sư Lý đấy, điều kiện anh ta thế nào? Mới hơn ba mươi,đầu tuổi trẻ mà thành đạt.”
Truyền xong hai chai nước biển, Tiếu Dĩnh cuối cùng cũng hồi phục được sáu bảy phần, ngồi trong xe của Diệp Hạo Ninh, cô cố ý nghiêng đầu sang một bên, kỳ thực trong lòng hơi xấu hổ,vừa nãy khóc lóc như thế trước mặt anh ta, mất mặt quá!
Hơn nữa lúc này đầu óc đã tỉnh táo rồi, cô đã sớm nhớ ra tên anh ta, nhớ đến vẻ mặt cười mà như không của anh ta dưới ánh đèn trong phòng ăn, cô không thể khẽ thở dài, chỉ mới gặp nhau có hai lần, lần nào cũng làm trò cười cho anh ta, đen đủi quá.
Cuối cùng khi cô xuống xe, anh ta hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cười nhạt, rồi lái xe đi trong anh trăng sáng.
Trong xe càng yên tĩnh, đến điều hòa cũng tắt, Diệp Hạo Ninh quay đầu sang liếc nhìn cô , vừa lúc nhìn thấy hình ảnh phản chiếu mờ ảo trên kính xe, có một chút mơ hồ, nhưng lại làm cho các đường nét càng mềm mại hơn.
Anh yên lặng một lúc rồi mới hỏi: “ Nhà cô ở đâu?” Giọng nói rất trầm, dường như biết cô đang ngủ nên không nỡ làm phiền.
Lần này anh không nhìn cô, chỉ nhếch mép mỉa mai: “ Cô to gan thật đấy.” thực ra, từ trước đến nay chưa từng có ai nói anh như vậy.
Tiếu Dĩnh cười hì hì: “ Đúng rồi, đúng rôi, là tôi sai rồi. Thực ra anh là ân nhân, ân nhân cứu mạng của tôi.”
Anh cũng cười: “ Như thế thì khoa trương quá.” Con đường dài với những cột đèn hai bên đường cứ trải dài ra giống như một dòng sông trăng không bao giờ kết thúc, những chiếc đèn màu xám ở rất xa phía trước vẫn sáng rõ.
Diệp Hạo Ninh cảm thấy tâm trạng thật thư thái và dễ chịu, nhưng vẻ mặt lại như là đáng tiếc: “ Tôi cũng chỉ là trêu đùa cô một lần, ai ngờ hôm nay lại bị cô đòi nợ. Tính ra thì cô lãi rồi đấy.”
“Ừ hư.” Tiếu Dĩnh gật gù, che miệng ngáp một cái, đột nhiên nhớ ra một câu nói, “ Thế nên mới nói, việc gì cũng có cái giá của nó.”
Diệp Hạo Ninh nhìn thẳng phía trước, khẽ cười không nói gì.
Một lúc sau, cô hình như nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi anh: “ Muộn như thế rồi, sao anh lại ở trong bệnh viện.”
“Đến thăm một người bạn đang nằm viện, vừa trên lầu xuống thì nhìn thấy cô đang đi xiêu vẹo.”
Thật may mắn, nếu không có chuyện nhầm lẫn hồi ấy, sợ là hôm nay sẽ thực sự ngất xỉu trên cái hành lang dài lạnh lẽo trong bệnh viện rồi. Tiếu Dĩnh chợt cảm thấy có lẽ cuộc gặp lần ấy cũng không đến nỗi tệ lắm.
Hai ngày sau, ở công ty, Tiếu Dĩnh mang một đống đơn đề nghị thanh toán đi tìm sếp để ký, khi mỏ cửa mới phát hiện ra Diệp Hạo Ninh đang ngồi trong đó.
Cô nghĩ là làm phiền sếp đang tiếp khách nên ngay lập tức định quay ra, ai ngờ sếp vẫy tay gọi vào, dáng điệu rất vui vẻ, đi vòng ra sau bàn làm việc lấy bút kiểm tra kỹ từng tờ rồi ký.
Cô đứng bên cạnh, cái bàn quá rộng, ở chỗ cô đứng đến những chữ viêt trên hoá đơn cũng nhìn không rõ, thế nên ánh mắt nhìn chếch sang bên, không hề ngạc nhiên, nhìn thấy Diệp Hạo Ninh đang nhìn cô chăm chú.
Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở màu trắng, gần giống như lần đầu tiên họ gặp nhau, chỉ trang điểm nhẹ, đôi môi màu hồng nhạt hơi hé mở.
Ngoài khung cửa sổ bầu trời xanh trong vắt, ánh nắng buổi chiều trải xuống sàn, nơi cô đứng chính là chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng râm, vì thế một bên mặt cô như được phủ một lớp vàng lấp lánh, bên cổ còn có những sợi tóc mai gặp ánh rang chúng dường như cũng có màu vàng nhạt.
Cô nghiêng đầu, đứng nguyên một chỗ, thân hình thanh mảnh, trông giống một bông ngọc lan tuyệt đẹp yên ả, lại cũng giống như một bức tranh cắt giấy tinh tế, trong giây phút này đến cả không khí xung quanh dường như đang ngưng đọng.
Diệp Hạo Ninh chợt nghĩ, cách ăn mặc của cô hôm trong bệnh viện còn đẹp hơn, không trang điểm và ăn mặc bình thường, hình như càng phù hợp với khí chất của cô. Cái dáng vẻ giản dị tự nhiên, có một vẻ trong sáng như trẻ thơ, khi vùi mặt trong gối khóc, rõ ràng nhìn rất đau lòng nhưng chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt, không hề có tiếng khóc, chỉ nhìn thấy người cô khẽ rung nhẹ.
Nếu thật sự là trẻ con thì chẳng phải là khóc to thành tiếng mới đúng sao? Trẻ con chẳng phải đều như vây đấy thôi? Hơn nữa, lúc ấy chắc chắn cô nghĩ rằng anh đã đi khỏi.
Nhưng cô vẫn nhịn, nhịn với vẻ rất kiên cường. Đôi môi trắng bệch, những giọt nước mắt không lời ấy, trái lại có một sức mạnh khiến người ta càng động lòng.
Thật kỳ lạ, anh nghĩ, làm sao lại có người phụ nữ mẫu thuẫn như vậy?