
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341054
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1054 lượt.
Diệp Hạo Ninh cũng giật mình bởi chính những suy nghĩ của bản thân, với một người mới gặp mặt ba lần mà lại có ấn tượng sâu sắc đến như vậy, từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Anh định thần lại, ánh mắt nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Chẳng ngờ đến khi hết giờ làm hai ngưòi lại gặp nhau.
Tiếu Dĩnh không thể không than thở trong lòng, sao gần đây lại có duyên thế cơ chứ? Xe của Diệp Hạo Ninh vừa lúc đó chạy qua trước khu văn phòng, rõ ràng là nhìn thấy cô nên từ từ dừng lại. Cái xe quá nổi bật, không thể không nhớ, Tiếu Dĩnh nhìn xuống túi xách rồi chạy tới gõ vào cửa xe.
Không đợi cô mở miệng, Diệp Hạo Ninh đã nói trước: “ Đi giày cao gót chạy mà không sợ ngã à?
“ Cấu tạo chân của phụ nữ bẩm sinh đã rất đặc biệt.” Cô cười cười: “ Chuyện lần trước , vẫn chưa chính thức cảm ơn anh.”
Anh gật đầu và nói: “ Được, vừa hay hôm nay tôi rỗi.” rồi quả nhiên nhìn thấy bộ dạng đờ ra trong giây lát của cô, trong lòng tự nhiên thấy buồn cười. Ở bên cô, tâm trạng anh luôn vui vẻ.
“ Tiếu tiểu thư, chẳng lẽ tôi hiểu lầm ý cô sao? Cô vừa nói chính thức, có nghĩa là gì vậy?
Dưới ánh mắt dò hỏi chân thành của anh, Tiếu Dĩnh im lặng mất mấy giây, cuối cùng chấp thuận hỏi: “ Diệp tiên sinh, xin hỏi ngài muốn dùng gì?
Lúc này, trong nội thành chỗ nào cũng tắc, từ trong ra ngoài trông như một bãi đỗ xe khổng lồ.
Bên ngoài trời tối dần, xa hơn một chút chỉ còn lại một khoảng xám mờ mờ, họ bị kẹt giữa một biển xe, lâu lâu mới nhích lên phía trước được một chút.
Tiếu Dĩnh ngồi trong xe đã có vẻ hết nhẫn nại, rồi quay đầu sang nhìn Diệp Hạo Ninh, vẫn cái dáng vẻ nhàn nhã điềm tĩnh, những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, khuôn mặt đẹp trai chẳng có vẻ gì là sốt ruột.
Xem ra anh ta thực sự rỗi rãi, Tiếu Dĩnh thầm nghĩ, nếu không gặp phải cảnh tắc đường như thế này sao mà không sốt ruột được? Nhưng cô thật là khốn khổ, vốn dĩ dự định buổi tối ăn qua loa cái gì đấy rồi về nhà lăn lên giường xem phim truyền hình.
Nhưng Tiếu Dĩnh không ngờ rằng, đau khổ thực sự vẫn còn ở phía sau.
Đợi cho đến khi ra khỏi được đám tắc đường, Diệp Hạo Ninh liền lái xe đến nhà hàng Nhật Bản, thì cô thực sự sững sờ. Lần ấy, anh đánh trúng điểm yếu của cô, thật là trùng hợp, thật là dở khóc dở cười.
Sau này Diệp Hạo Ninh hỏi: “ Em dị ứng hải sản, mà sao lúc đấy không nói?
Cô có chút ấm ức, lại có vẻ rất có lý: “ Là mời anh đi ăn, địa điểm đương nhiên là do anh chọn rồi.”
“ Thế nên em mới nói dối là không đói và chỉ gọi sushi rau thôi ?
“Uh.” Cô gật đầu rất thật thà
Diệp Hạo Ninh lim dim mắt quan sát cô, ánh mắt chăm chú giống như đang nghiên cứu động vật quý hiếm vậy.
Thực sự lúc đó cô đã đói mềm cả người rồi, nhưng lại nghĩ chắc là Diệp Hạo Ninh thích ăn đồ Nhật thế nên cố chịu đựng. Ai bảo anh ta đã đưa tay ra giúp đỡ đúng lúc cô khó khăn nhất? Cô có cảm giác hụt hơi khi nhận ân huệ của người khác, cái này cũng giống như cảm giác há miệng mắc quai, thế nên sống chết cũng phải tiếp đãi quân tử, để chứng minh rằng mình thực sự có thành ý.
Có lẽ lúc đấy Tiếu Dĩnh thực sự rất ngốc, hoặc do Diệp Hạo Ninh gây cho cô cảm giác rất khó hiểu, thế nên không phát hiện ra anh đang trêu cô.
Thực ra anh đâu có thiếu một bữa ăn? Tối hôm ấy vốn dĩ đã có hẹn ăn cơm nhưng đến phút cuối thì bị hủy. Những cô gái anh gặp đều rất thích ăn đồ Nhật, thế nên anh mới đưa cô đến đó, thực ra bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, hầu như tối nào cũng phải tiếp khách uống rượu, cũng đã thành thói quen, thế nên thường ăn rất ít, không ngờ cô ăn còn ít hơn cả anh, hơn thế nữa lại còn là người ăn chay .
Diệp Hạo Ninh chưa từng bao giờ gặp cô gái nào giống như cô, nhìn một lúc lâu cuối cùng cũng bật cười, “ Sao em ngốc thế?” giống như có một chút ngạc nhiên, lại giống như đáng tiếc, nhưng vẫn đưa cô đến một nơi khác ăn bù một bữa.
Cả buổi tối ấy dễ chịu đến không ngờ, không có tiếp đãi, việc duy nhất anh làm cho đến trước khi về đến nhà lúc 9 giờ là ngồi nhìn Tiếu Dĩnh ăn.
Cô thì đánh nhanh thắng nhanh, lý do là phải về nhà xem phim.
Sau đó, lúc cô xuống xe, anh mở to miệng, như định nói điều gì, thế nhưng cuối cùng chỉ cười nhạt, lái xe ra về trong ánh trăng sáng.
*****
TiếuDĩnh mơ hồ đồng ý, thực ra trong lòng rất muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhưng cơ thể bất giác lại đi vào phòng tắm.
Nhưng 5 phút sau cô lại tức giận lao ra ngoài chạy vào phòng để quần áo. Lúc đó, Diệp Hạo Ninh đã mặc xong quần áo đứng trước gương liếc cô một cái trên mặt không có biểu hiện gì, trong ánh mắt không có sự ấm áp.
Cô đờ đẫn, dường như đã nguôi giận, buổi sáng mới ngủ dậy khí thế luôn luôn yếu hơn bình thường.
Nhưng trên thực tế, cô vẫn không thể quen được với sự lạnh nhạt của Diệp Hạo Ninh, dường như nét mặt bí hiểm khó đoán mới phù hợp nhất với anh, hoặc là giọng điệu bỡn cợt cũng được, cho dù là không có ý tốt gì, cũng còn hơn là thái độ bây giờ, ánh mắt lạnh lùng tới mức có thể làm cho không khí đón