XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 04:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341076

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1076 lượt.

àu trắng, anh xem bên trong đó có không?”
Đầu dây bên kia nhất thời không có lời đáp lại, có lẽ đang tìm kiếm. Quả nhiên một lúc sau tiếng của Diệp Hạo Ninh vang lên: “Nhìn thấy rồi”!
“Vậy em cúp máy đây”. Nhưng anh ta lại hỏi: “Em đang làm việc à?”
“Khám sức khỏe”.
Anh ngẩn người một lúc, cô vội nói tiếp: “Là công ty tổ chức”.
Lúc này đã đi đến trước cửa phòng khám khoa nội, một dãy người đang ngồi trên chiếc ghế dài đợi gọi đến số của mình, tuy rằng còn phải đợi rất lâu nữa mới đến lượt mình, nhưng Tiểu Dĩnh vẫn nói: “Không còn việc gì nữa chứ?”.
Diệp Hạo Ninh ngừng một lát, giọng nói vẫn rất từ tốn: “Phải kiểm tra những gì?”
“… Nhiều lắm”. Cô rũ đầu xuống nhìn tờ giấy trên tay, mười mấy mục được liệt kê ra trong đó, nhìn hoa cả mắt, bụng càng lúc càng đói, cô rên rỉ: “Một đống hỗn độn”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích, hỏi tiếp: “Đã lấy máu chưa?”,
“Rồi” Cô bất giác tự hỏi, hình như hôm nay tên này tâm trạng rất tốt thì phải? Vì trước đây, mỗi buổi sáng thức dậy, tính khí của anh ta lúc nào cũng rất tệ, cô luôn cho rằng đó gọi là “sự nổi giận khi thức dậy” mà người ta thường nói. Nhưng hôm nay thì khác hoàn toàn, lại còn quan tâm đến những việc lặt vặt này nữa chứ.
Nhưng thật là không đúng lúc, tâm trạng của cô bây giờ tệ hại đến cực điểm, vừa đói lại còn phải lấy máu, triệu chứng lượng đường trong máu thấp bắt đầu hiện ra. Do định là cố làm xong những hạng mục xét nghiệm này mới đi ăn sáng ở nhà ăn, vì vậy mà cái thời khắc này thật là khó khăn để vượt qua.
Ngay cả việc nhẫn nại thêm một chút hay nói thêm một câu dường như cũng là chuyện tiêu hao sức lực, thế nhưng Diệp Hạo Ninh có lẽ như không muốn dễ dàng buông tha cho cô.
Giọng nói mang sức hút của nam châm lại một lần nữa vang lên: “Áo sơ mi màu xám thì phải mang cavat màu gì mới đẹp?”
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nói một cách cứng ngắc: “Tùy anh” sau đó liền cúp máy.
Cái tên này nhất định là cảm thấy quá nhàm chán thì phải, vì trong chuyện phối hợp trang phục cô mãi mãi không thuộc đẳng cấp của anh. Trước giờ cô chưa từng thấy ai có con mắt chọn quần áo tuyệt vời hơn anh, bất kể là nam hay nữ. Trước đây không có, bây giờ cũng vậy. Vì vậy, khi tin nhắn của diệp hạo ninh gửi đến, cô càng khẳng định suy đoán của mình.
Anh nói: “Em dám cúp ngang điện thoại hả”
Điện thoại cúp thì cũng đã cúp rồi, còn có thể làm gì được chứ?, Có thể thấy anh ta đang rất rãnh, lại còn có tâm trạng nhắn tin từng chữ một để trách móc cô nữa chứ. Cô đói bụng đến phát điên lên được, xem xong tin nhắn cũng chẳng buồn trả lời lại. Ai ngờ chẳng lâu sau chuông điện thoại lại vang lên.
Tiếu Dĩnh cài nhạc chuông rất trẻ con, đó là giọng của một đứa trẻ hát bài “Hai con hổ” lại còn bị lạc điệu nữa, thật ra, đó là giọng hát của cháu gái cô thu âm hồi Tết, cô nhất thời hứng lên cài làm nhạc chuông điện thoại.
Đột nhiên cùng một lúc những người bạn đồng nghiệp của cô quay đầu sang nhìn cô, trong đó còn có một vài người lạ một mình đến khám sức khỏe, ánh mắt họ nhìn cô giống như đèn tụ quang vậy. Cô hơi lúng túng, vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, cúi đầu nói: “anh làm cái gì vậy?”
Diệp Hạo Ninh cười nhẹ: “À, anh tưởng là em ngất đi rồi chứ!”
“Vô duyên”. Cô như sắp khùng lên, vừa nghe thấy tiếng cô y tá gọi ở ngay cửa: “số 11” cô vội vàng giơ tay lên “Có ạ” rồi đứng dậy bước vào trong.
Diệp Hạo Ninh hiển nhiên cũng nghe thấy, trước khi cô một lần nữa vội cúp máy anh mới nói: “Trưa nay cùng ăn cơm nhé”






Kết quả là đợi đến sau khi hoàn tất các xét nghiệm, Tiếu Dĩnh đi ra ngoài, liền trông thấy một dáng hình mảnh khảnh đứng trước cửa bệnh viện. Cũng không rõ sự thần thông quảng đại của Diệp Hạo Ninh Bởi vì cô không hề nói cho anh biết cô đang ở bệnh viện nào.
Vài người đồng nghiệp đang đứng phía sau, dường như ý thức được điều đó cô bước chậm lại, có người gọi rủ cô cùng đi ăn cơm, cô cười cười và nói:” Đợi người rồi”
Đối phương cười hì hì, nói:”Bạn trai àh?”
Cô không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói:” Sao cô biết?”
“ Thôi đi” Nữ đồng nghiệp làm ra vẻ khoa trương, như thể vừa nhìn đã biết ngay .
Ăn xong, cô tự đi về công ty, lai hỏi Diệp Hạo Ninh:” Thế còn anh thì sao?”
Anh giơ tay:” Chìa khóa”
Dừng một lúc, cô mới rút trong túi ra một xâu chìa khóa, tháo chùm chìa khóa nhà ra, nặng nề đặt chùm chìa khóa cùng sự tức giận vào lòng bàn tay anh, quay đầu rồi lại bỏ đi, Diệp Hạo Ninh dường như cảm thấy hành động của cô như đứa trẻ thế này quả thật là thú vị, đuôi mắt anh lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, đợi cô đi được hai bước mới gọi với theo
“Còn chuyện gì nữa” cô nheo nheo mắt dưới ánh nắng mặt trời chói chang, dường như cả khuôn mặt cô đều nhăn lại
Ánh nắng gay gắt chói chang, dường như không thể mở mắt ra được, vì thế mà dáng hình của anh trông cũng mơ mơ hồ hồ. Mặc dù chỉ cách cô có vài bước chân, nhưng cả người anh dường như bị bao trùm bởi ánh nắng.
Thật ra cô cũng vậy, trên mái tóc đen nhánh của cô hiện lên vài án