
Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 1341146
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1146 lượt.
Em nghỉ ngơi chút là ổn thôi.” Doãn Tiểu Mạt yếu ớt cười.
Hứa Chi Nhiên gọi người mang tới một cốc nước ấm, đặt vào tay cô.
Cơ thể dường như ấm lên một chút, nhưng đáy lòng vẫn còn đóng băng. Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống bàn tay cô.
Hứa Chi Nhiên đau như đứt từng khúc ruột, đây đều là họa do anh gây ra, nếu không phải anh gọi Doãn Tiểu Mạt tới công ty thì đâu có chuyện gì xảy ra. Nhưng tất cả cũng đều xuất phát từ ý tốt, anh biết cô không muốn rời xa Ngũ Trác Hiên nên đã liên hệ với một vài trường học tốt trong nước, hôm nay họ gọi điện thông báo nhận Doãn Tiểu Mạt. Giấy tờ đều để trên bàn làm việc, rất dễ phát hiện, nhưng cô lại không nhìn thấy.
Doãn Tiểu Mạt miễn cưỡng cười: “Anh, em thật sự không sao.”
Hứa Chi Nhiên vuốt tóc cô, một lời an ủi cũng không nói ra được.
Doãn Tiểu Mạt ngồi một lúc, lau khô nước mắt: “Em về đây.”
“Anh đưa em về!” Hứa Chi Nhiên không yên tâm để cô một mình đi.
“Em muốn một mình yên tĩnh.” Doãn Tiểu Mạt bình tĩnh nói.
“Vậy tới nhà thì gọi điện cho anh.”
Doãn Tiểu Mạt cười: “Vâng.” Cô nhìn Hứa Chi Nhiên: “Em muốn mang tập tài liệu này về.”
Không biết cô muốn lấy làm gì, Hứa Chi Nhiên lo lắng nhìn cô.
Đến khi anh đồng ý, Doãn Tiểu Mạt bỏ vào trong túi xách.
Về nhà trong trạng thái hoang mang, cô xem lại tập tài liệu một lần nữa, gần tới giờ cơm mới đi chuẩn bị bữa tối. Lúc thái rau suýt nữa cô cắt vào tay, gạo rơi vãi hơn nửa, xương sườn quên không cho nước, làm gì hỏng nấy. Cuối cùng cô bỏ mặc mọi thứ, ôm chân ngồi thẫn thờ, đầu đau đến mức cảm thấy như sắp vỡ ra.
Ngũ Trác Hiên mở cửa vào, suýt nữa giẫm phải cô, anh hoảng hốt bật đèn lên: “Tiểu Mạt, em mệt à?” Anh sờ trán cô, Doãn Tiểu Mạt im lặng né tránh.
Phòng bếp rất bừa bộn, Ngũ Trác Hiên cười: “Hóa ra là không muốn nấu cơm. Để đấy anh làm cho!” Anh xắn tay áo, Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng nói: “Thôi để em làm, anh nghỉ đi.” Cô đẩy anh ra ngoài phòng khách, ánh mắt thẫn thờ. Ngũ Trác Hiên cảm nhận được sự khác thường của cô.
Doãn Tiểu Mạt bình ổn lại tâm trạng, tập trung làm xong ba món, bày lên bàn ăn. Cô đưa đôi đũa cho Ngũ Trác Hiên, anh giữ lấy tay cô. Doãn Tiểu Mạt vùng vẫy một lúc nhưng anh không chịu buông. Cô cắn môi, không nói một lời. Anh ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, chợt phát hiện toàn thân cô đang run lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Anh ôm chặt cô, nhưng càng lúc cô càng run rẩy mãnh liệt.
Doãn Tiểu Mạt thật sự rất muốn yên ổn ăn cùng anh cho xong bữa cơm này rồi mới nói, nhưng cô không giỏi đóng kịch, thần sắc và hành động đã bán đứng cô từ lâu. Cô chỉ vào tập tài liệu trên sôfa.
Mấy chữ trên tập tài liệu kia bất ngờ đập vào mắt, Ngũ Trác Hiên mím môi.
“Anh biết từ lâu rồi phải không?” Doãn Tiểu Mạt hỏi, vẻ mặt cô vừa phức tạp, vừa nghiêm túc.
“Ừ.” Ngũ Trác Hiên khẽ đáp. Trước đây chính vì chuyện này mà anh nghi ngờ cô tiếp cận anh có mục đích, về sau dần dần hiểu con người cô, anh mới biết mình đã hiểu lầm. Cô vốn dĩ không hề biết chuyện này, con người cô trong sáng, lòng dạ không hề có âm mưu. Không phải anh chưa từng nghĩ tới có ngày cô phát hiện ra sự việc này, anh sợ cô khó xử, lại càng sợ cô đòi chia tay. Anh không dám tưởng tượng tới ngày này, càng không có cách nào đối mặt. Anh nghĩ phải tìm một thời cơ để nói rõ mọi chuyện với cô, đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Doãn Tiểu Mạt cảm thấy lòng mình nặng trĩu, quả nhiên anh đã biết. Vậy thì, tất cả tình cảm anh dành cho cô chỉ là vì áy náy, vi muốn chuộc tội với bố mẹ cô. Đôi mắt Doãn Tiểu Mạt mờ đi vì đẫm lệ, trái tim tựa như có mũi kim nhọn đâm vào.
“Tiểu Mạt, nghe anh nói!” Ngũ Trác Hiên cuống quýt.
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, tinh thần sa sút: “Đừng nói gì nữa.”
Ngũ Trác Hiên cảm thấy ngộp thở, một lúc lâu mới lên tiếng: “Chuyện của bố mẹ em, anh rất xin lỗi, anh không có cách nào bù đắp, nhưng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Em hiểu.”
Đúng, cô hiểu hết.
“Tiểu Mạt.” Ngũ Trác Hiên hôn lên dòng nước mắt trên mặt cô nhưng cô cố tránh đi. Anh thở dài, lòng đau thắt.
Hơi nước ngưng tụ lại trong mắt Doãn Tiểu Mạt, cô đưa tay lên, muốn chạm vào hàng lông mày đang nhíu chặt của anh. Ngũ Trác Hiên chợt hôn cô điên cuồng, môi anh hết lần này tới lần khác đè nén môi cô, nỗ lực muốn dùng nhiệt độ của mình để xoa tan đi tảng băng dưới đáy lòng cô.
Doãn Tiểu Mạt muốn giãy giụa nhưng cả người đã không còn sức lực. Nụ hôn của Ngũ Trác Hiên xẹt qua bờ vai, hõm cổ, ngực và thắt lưng của cô, không buông tha bất kỳ nơi mẫn cảm nào trên người cô.
Doãn Tiểu Mạt nằm dưới thân anh, thụ động tiếp nhận một trận cuồng phong, mãi tới khi không thể chịu đựng được nữa mới bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Sau khi kết thúc, Ngũ Trác Hiên ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Mạt, đừng rời xa anh!”
Doãn Tiểu Mạt nghe vậy không khỏi rùng mình, cô cố gắng gạt tay anh ra, nhặt quần áo rơi lộn xộn trên mặt đất mặc lên người. Cô từ tốn nói: “Em đã quyết định rồi, em sẽ đi Rotterdam.”
Dù luôn ủng hộ cô đi thực hiện ước mơ của mình, nhưng Ngũ Trác Hiên biết, lúc này quyết đ