Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 1341130

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1130 lượt.

Mạt nhỏ giọng nói.
Lương Băng than vãn: “Không cần biết em có về hay không, buổi liveshow vẫn được diễn ra đúng kế hoạch, em tự cân nhắc.” Nói xong, Lương Băng cúp máy.
Doãn Tiểu Mạt cầm ống nghe ngây người lúc lâu, mãi đến khi Từ Khiết đứng trước mặt cô: “Tiểu Mạt, cậu có dùng điện thoại nữa không?”
“Xin lỗi, cậu dùng đi.”
“Có tâm sự à?”
“Không có.”
Từ Khiết cười: “Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.”
Cô ấy không biết sự tình, nhưng lại nói một câu trúng tim đen. Doãn Tiểu Mạt nhìn Từ Khiết, đờ đẫn một hồi.
“Hello Doãn, em có chuyện gì thế?”
Lần thứ hai bị hỏi câu này trong một ngày. Michael là thầy hướng dẫn của cô.
Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, rồi lại gật đầu.
“Nói thử tôi nghe xem nào!” Michael là một người đàn ông trung niên hóm hỉnh, rất quan tâm tới Doãn Tiểu Mạt.
Do dự một lúc, Doãn Tiểu Mạt nói: “Thầy Michael, em có một sự lựa chọn khó khăn, em vừa muốn tham gia cuộc thi, vừa muốn về nước.”
“Ở đó có người nào đó hoặc chuyện gì đó em bỏ không được?”
Doãn Tiểu Mạt không ngờ thầy lại hiểu rõ như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Michael cười: “Em có tài, tất cả tác phẩm của em, tôi đều rất hài lòng. Tôi muốn giúp em có thể tiến xa hơn, không chỉ dừng lại ở mức độ này. Cuộc thi tới là một cơ hội vô cùng tốt, em phải cố gắng nắm chắc lấy, nếu không phải chuyện quá quan trọng thì tạm thời gác lại chuyện về nước đã.”
“Nếu rất quan trọng thì sao?” Tâm trạng cô rối ren. Lúc nói chuyện qua điện thoại với Lương Băng, cô có thể duy trì thái độ bình thản, nhưng những lời Lương Băng nói thật ra đã khiến cô bị chấn động.
“Vậy thì còn phụ thuộc vào việc trong lòng em coi cái gì quan trọng hơn.” Ánh mắt Michael thâm trầm tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Lại là câu nói quen thuộc. Năm xưa Tào Tử Di hỏi cô như vậy, cô đã trả lời thế nào? Cô nói: Đương nhiên là Ngũ Trác Hiên quan trọng hơn. Đến tận bây giờ, đáp án của cô vẫn không hề thay đổi.
Cô làm sao có thể thờ ơ, dửng dưng khi biết chuyện anh đang phải đối mặt với nguy cơ bị mất giọng? Cô không làm được như vậy.
Michael tỉ mỉ quan sát ánh mắt Doãn Tiểu Mạt: “Xem ra em đã có câu trả lời cho mình rồi.”
Doãn Tiểu Mạt kiên định gật đầu.
Michael cười: “Doãn, hãy làm chuyện em cho là đúng đi. Tranh của em để tôi đi nộp giúp cho.”
“Cảm ơn thầy!”
Michael mỉm cười, ông là một người vô tư, dù có cảm tình tốt với Doãn Tiểu Mạt, ông cũng sẽ không cố níu giữ cô lại khi biết trái tim cô đã bị chiếm đóng.
Doãn Tiểu Mạt thức trắng mấy đêm liền mới hoàn thành bức tranh. Vì Michael dự thi thay nên thủ tục hơi rắc rối, phải chạy ngược chạy xuôi vài ngày mới xong. Tiếp đó là visa có vấn đề nên chậm trễ mất mấy ngày. Lúc này mua vé máy bay về nước khá khó khăn vì đang trong kỳ nghỉ, cô phải dựa vào quan hệ mới mua được một vé máy bay vào trước đêm diễn của Ngũ Trác Hiên một ngày. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể tới vào chương trình bắt đầu.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Rotterdam đúng lúc này gặp phải trận mưa to hiếm thấy, chuyến bay của Doãn Tiểu Mạt bị hoãn lại mấy tiếng đồng hồ.
Liveshow của Ngũ Trác Hiên diễn ra đúng giờ.
Anh quét ánh mắt qua vị trí chính giữa hàng ghế đầu, rỗng tuếch, trong lòng chợt dâng lên nỗi thất vọng.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới màn biểu diễn của anh. Cho dù Doãn Tiểu Mạt có mặt ở đây hay không, hôm nay vẫn sẽ là món quà mà anh tặng cho cô.
Thời lượng liveshow trôi qua một nửa, Ngũ Trác Hiên đột nhiên nói: “Tôi đặc biệt cảm ơn một người, từ trước tới giờ sự cổ vũ của cô ấy luôn là nguồn động lực của tôi. Hôm nay là sinh nhật cô ấy, các bạn có thể cùng tôi gọi tên cô ấy được không?”
“Được!” Bên dưới hò reo.
“Doãn Tiểu Mạt, chúng ta đều cần cố gắng!” Ngũ Trác Hiên nói.
“Doãn Tiểu Mạt!” Tiếng hò reo của người hâm mộ vang lên.
“Tôi nói ‘fighting’, mọi người gọi tên cô ấy được không?” Ngũ Trác Hiên nói lớn.
“Được!”
Dù em không thể đứng cùng một sân khấu với anh, nhưng anh muốn tất cả mọi người đều biết, vị trí độc nhất vô nhị của em trong lòng anh.
Đáy mắt Ngũ Trác Hiên chợt âm u, muốn nói lại thôi.
Anh hét lên: “Fighting!”
“Doãn Tiểu Mạt!”
“Fighting!”
“Doãn Tiểu Mạt!”
“Fighting!”
“Doãn Tiểu Mạt!”
Sức lực của fan thật đáng ngạc nhiên, có cảm giác sân khấu và trần nhà đều bị tiếng hô kia đục thủng.
Ngũ Trác Hiên giơ tay ra hiệu, mọi người im bặt.
“Tiếp theo tôi muốn hát một ca khúc dành riêng cho cô ấy.” Ánh mắt của anh như lóe lên tia sáng: “Tiểu Mạt, anh muốn nói với em, niềm vui phải đánh đổi bằng nỗi đau, nụ cười phải đánh đổi bằng nước mắt, trưởng thành phải đánh đổi từ những vết thương, thành công phải đánh đổi bằng sự hi sinh. Anh hi vọng, lúc vui vẻ được chia sẻ cùng em, lúc tươi cười được nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của em, lúc thành công có em chứng kiến. Anh muốn có em mãi mãi ở bên anh.”

Giai điệu này just for you,
Chỉ cần em nghe được, vậy là đã đủ,
Cho dù phải đối đầu với cả thế giới này,
I sing for you.
Không cần phải hoài nghi,
Cho dù có đôi chút k