Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Tác giả: Diệp Tử

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 1341195

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1195 lượt.

cũng là nguyên nhân vì sao cô lúc nóng lúc lạnh với Hứa Chi Nhiên.
Lần trước nghe điện thoại của Hứa Chi Nhiên xong, tâm trạng cô không được tốt, lơ đễnh, chểnh mảng, chắc hẳn là vì chuyện bệnh tình của Hứa Quảng Triệu. Ngũ Trác Hiên hôn lên trán cô: “Em rất lo cho bố, đúng không?”
Doãn Tiểu Mạt ương bướng nói: “Sao có thể chứ? Ông ấy trước giờ chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha. Sao em phải lo lắng chứ?”
“Trong người em chảy dòng máu của bố, điều này em không thể phủ nhận.”
“Vậy thì sao chứ?”
Ngũ Trác Hiên búng nhẹ cái mũi nhỏ xinh của cô: “Thiên tính phụ nữ! Bố sinh bệnh, em chắc chắn đứng ngồi không yên! Suỵt! Em đừng vội chối, bản thân em không cảm nhận được nhưng anh đã nhìn ra từ lâu rồi”. Anh đang ám chỉ tới hôm đó làm việc cô liên tục phạm lỗi, lại còn thản nhiên uống chai nước của anh.
Doãn Tiểu Mạt nóng bừng mặt. Hình như lần đó cũng có thể coi như cô gián tiếp nhận nụ hôn của anh?
Ngũ Trác Hiên hôn nhẹ lên khóe miệng cô: “Bác ấy là bố ruột của em, là người thân của em. Bác ấy không làm tròn trách nhiệm với em, có lẽ là vì không biết tới sự tồn tại của em mà thôi.”
“Nhưng ông ta đối xử với mẹ em… ” Doãn Tiểu Mạt đột ngột dừng lại, đây cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, cô gượng gạo.
“Chuyện của thế hệ trước, cả anh và em đều không có tư cách bình luận gì hết, hơn nữa đã là chuyện của quá khứ rồi, anh nghĩ mẹ em dưới suối vàng nếu biết được, cho dù không muốn em nhận cha thì cũng không muốn em hận bác ấy.” Ngũ Trác Hiên giúp cô gạt mấy sợi tóc ra sau tai.
Doãn Tiểu Mạt làm sao không hiểu những điều anh nói là đúng chứ, chỉ có điều lòng cô vẫn còn khó chịu.
“Doãn Tiểu Mạt, nếu bố em xảy ra chuyện, em có đau lòng không?”
Doãn Tiểu Mạt không do dự đáp: “Có.”
Ngũ Trác Hiên lại nói: “Vậy em có hối hận vì trước giờ chưa từng đi thăm bố không? Chưa từng quan tâm tới bố, chưa từng làm hết bổn phận của một người con?”.
Doãn Tiểu Mạt lặng im.
Ngũ Trác Hiên gí ngón tay vào thái dương cô: “Thế nên, em đã nghĩ thông suốt ra chưa?”
Doãn Tiểu Mạt trầm mặc rất lâu, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, cô gật đầu: “Ừm”. Rồi ngẩng đầu lên, cười tươi như hoa nở: “Mai em muốn xin nghỉ phép, mong anh phê chuẩn.”
“Không cho.” Ngũ Trác Hiên cười nói.
Khuôn mặt tươi tắn của Doãn Tiểu Mạt thoáng cái cau có: “Vì sao?”
“Vì anh muốn đưa em đi.” Ngũ Trác Hiên véo má cô.
“Mai anh có cảnh quay mà.” Cô thông báo.
Ngũ Trác Hiên chộp lấy môi cô hôn trộm một cái: “Cho em hai lựa chọn. Hoặc là mai anh trốn việc đưa em đi, hoặc là em đợi đến hôm nào anh không có cảnh quay rồi chúng ta cùng đi.”
“Không có phương án ba ư? Ví dụ như, em đi một mình… ”
Ngũ Trác Hiên dùng môi mình bịt miệng cô lại, không cho nói tiếp, anh hôn cô đến mộng mị rồi mới lên tiếng: “Chọn một trong hai.”
Cuối cùng, Doãn Tiểu Mạt không muốn làm ảnh hưởng đến tiến độ quay, ừm, thực ra là bị anh uy hiếp, nên đã lựa chọn phương án thứ hai, đợi anh mấy ngày nữa. Ngũ Trác Hiên không hề nuốt lời, rất nhanh đã thu xếp được thời gian, anh vốn muốn tự lái xe nhưng Thiên Vũ lo lắng anh xuất hiện ở bệnh viện sẽ khiến mọi thứ hỗn loạn, nên quyết định cùng đi với hai người.
Gần tới lúc xuất phát, Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm không yên: “Không hay lắm đâu, hay cứ để em đi một mình thôi!”. Cô cũng có mối lo giống Thiên Vũ, hơn nữa, nếu Hứa Chi Nhiên mà biết chuyện nhất định sẽ tóm lấy cô thẩm vấn, cô vừa mới nghĩ tới đã thấy đau đầu rồi.
Ngũ Trác Hiên nhếch miệng: “Doãn Tiểu Mạt, em đang sợ gì thế?”
“Á… đâu có.”
“Sợ anh không vừa mắt mọi người à?” Ngũ Trác Hiên cố tình tỏ ra ủ rũ.
Chính vì anh quá chói lóa, quá thu hút khiến người khác nhớ mãi không quên nên cô mới lo lắng. Cô kéo gấu áo của Ngũ Trác Hiên: “Anh thật sự không sợ bị người hâm mộ vây lấy à?”
“Yên tâm, Thiên Vũ sẽ thu xếp ổn thỏa.”
Thiên Vũ ngồi ở ghế lái quay đầu lại: “Ừ, Tiểu Mạt, cứ giao cho anh.”
Bấy giờ Doãn Tiểu Mạt mới bớt lo.
Hai người cười cười nói nói, Doãn Tiểu Mạt ăn khoai tây lát, tay dính đầy dầu mỡ, Ngũ Trác Hiên giúp cô vén tóc, cô cầm một miếng khoai đưa lên miệng anh. Thiên Vũ vốn dĩ đang chuyên tâm lái xe, thấy vậy không nhịn được lên tiếng: “Hai người có thể để ý tới cảm nhận của kẻ cô đơn như tôi không hả?”
Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng mặt, lập tức thu tay về. Ngũ Trác Hiên dùng khuỷu tay huých nhẹ tay cô lại bên miệng mình: “Mặc kệ anh ấy!”. Ăn xong lại nói: “Trước đây anh ấy còn khích lệ anh quá đáng hơn thế nữa cơ.”
“Anh ấy nói gì?” Doãn Tiểu Mạt tò mò hỏi.
Thiên Vũ cầu xin: “Sếp… ”
Ngũ Trác Hiên cười khì: “Lần sau bảo anh ấy đích thân nói với em.”
Doãn Tiểu Mạt rời ánh mắt, nghĩ cách làm sao để moi được lời Thiên Vũ nói.
Ngũ Trác Hiên kéo đầu cô dựa vào vai mình: “Em ngủ một lát đi, ngủ sẽ không khó chịu nữa.”
Anh vẫn còn nhớ chuyện cô bị say xe lần trước, Doãn Tiểu Mạt chợt thấy trong lòng ấm áp. Đêm qua cô ngủ rất ngon, gần đây tinh thần cô cũng tốt, chắc sẽ không bị say, nhưng cô vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Bờ vai của anh thật rộng, gối đầu thật thoải mái, lúc đầu cô chỉ đị