
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương
Tác giả: Diệp Tử
Ngày cập nhật: 03:41 22/12/2015
Lượt xem: 1341096
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1096 lượt.
n chỗ của Nguyệt lão, cảnh tượng như đang bước vào giáo đường vậy, thần thánh mà trang trọng.
Trường Kiếm Tận Thiên: “Anh cầm tay trái của ông ấy, em cầm tay phải, Nhân Duyên Kí sẽ mở ra.”
“Được.” Thiên Thiên hít một hơi thật sâu.
Thiếu nữ áo trắng và vị thiếu niên cùng duỗi tay ra, cùng lúc đó, từ trong tay Nguyệt lão rớt ra một trang giấy.
Trên giấy viết mấy dòng chữ: chính tà hai phái muốn vứt bỏ hiềm khích trước kia để kí kết nhân suyên thì nhất định phải hoàn thành 3 nhiệm vụ dưới đây.
Thứ nhất: làm mai cho một đôi có tình ý với nhau. Thứ hai: lấy được lễ vật từ tay kẻ thù. Thứ ba: trải qua hoạn nạn, cùng nhau thoát hiểm. hai vị nhất định muốn mở Nhân Duyên Kí sao?
Nguyệt lão lề mề giống như đang lườm thiếu niên liếc mắt một cái, thiếu niên không chút do dự xác định.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, phía sau Nguyệt lão mở ra một khe hở cao cỡ nửa người, rơi xuống một bức thư quyển.
Trên thư viết: Nhân Duyên Kí một k
hi mở ra, võ lâm từ nay chính tà bất phân. Đây là việc tạo phúc cho võ lâm, hai vị xác định muốn mở Nhân Duyên Kí sao?
Thiên Thiên xém té xỉu, làm rình rang nãy giờ thì ra mới chỉ là nhạc dạo thôi.
Trường Kiếm Tận Thiên lần nữa kiên nhẫn xác nhận.
Thư quyển vừa rồi bị thu về, cùng lúc đó hạ xuống một bức khác, bên trên viết: Nhân Duyên Kí sau 100 năm lại mở ra lần thứ hai, đáng khen hai vị thật dũng cảm.
Thiên Thiên nói thầm: trò chơi này thật biến thái hết sức, ngay cả tuyên bố nhiệm vụ cũng có thể dài dòng như vậy.
Cô tiếp tục xem tiếp: xin theo thứ tự làm theo yêu cầu của 3 nhiệm vụ dưới đây. Thứ nhất: làm mai cho hai người hữu tình là Trần Gia Lạc và Hoắc Thanh Đồng.
Thiên Thiên gửi tin nhắn cho Trường Kiếm Tận Thiên: “Ai, em ghét nhất là Trần Gia Lạc, đàn ông gì không quả quyết làm sao xứng đôi với cô ấy. Nhiệm vụ này cũng quá ép buộc rồi.
Trường Kiếm Tận Thiên trả lời cô: “Chuyện này tính làm gì, em xem cái thứ hai kìa.”
Thứ hai: lấy lễ vật từ tay người chơi Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan, nhớ kĩ, chỉ có thể nhận, không được cướp đoạt, nếu không vô hiệu.
Thiên Thiên lờ mờ: “Sao Hệ thống lại biết Giận Đỏ Mặt Vì Hồng Nhan là kẻ thù của anh?”
Trường Kiếm Tận Thiên thở dài: “Hệ thống luôn biết cập nhật tin mới, số liệu gì nó cũng rõ như lòng bàn tay.”
Thiên Thiên gấp gáp xem nhiệm vụ cuối.
Thứ ba: hai vị đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt qua Ngọa Long Giản.
“Ngọa Long Giản là cái gì?” cô hỏi.
“Là nơi tiếp giáp của hai vách núi, vô ý một chút, té xuống liền tan xương nát thịt.”
“Cũng có nghĩa là sẽ rớt điểm kinh nghiệm?” Thiên Thiên truy vấn.
Trường Kiếm Tận Thiên: “Đó là đương nhiên.”
“Chúng ta bỏ cuộc thôi.” Nói đùa gì vậy, chết một lần là rớt 10% điểm kinh nghiệm, chỉ bằng sức của cô hiện tại, hai tháng mới có thể luyện lại.
Tất thảy chuyện này đều không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Trường Kiếm Tận Thiên, anh cười nói: “Thiên Thiên, em lại quên rồi, nhiệm vụ này chưa hoàn thành thì không thể nhận nhiệm vụ khác.”
“…Sao anh không nói sớm?”
Trường Kiếm Tận Thiên hờ hững nói: “Đây là thường thức.”
“…” Thiên Thiên buồn bực muốn chết, chẳng trách cả trăm năm qua đều không có ai đi mở Nhân Duyên Kí, đây vốn dĩ là việc ăn no rỗi việc mới làm chuyện nhàm chán này.
“Cũng có nghĩa là chúng ta nhất định phải dốc hết sức hoàn thành 3 nhiệm vụ này, bằng không không thể chơi tiếp game này.”
Thiên Thiên ngượng ngùng nói: “Em biết.”
Trong nháy mắt, thư quyển lại hiện một hàng chữ mới: trong hai ngày phải giao nhiệm vụ, nếu không hậu quả không thể lường trước. chúc hai vị thuận lợi trở về.
Một tiếng ầm vang lên, lỗ thủng bị khép lại, như chưa từng có vết tích gì.
Thiên Thiên cắn môi, “Hậu quả không lường trước này là cái gì?”
“Không biết.”
“Có phải chỉ là dọa người ta thôi ?” Thiên Thiên ôm hy vọng hỏi.
Trường Kiếm Tận Thiên nửa đùa nửa thật nói: “Thử một lần thì biết.”
“…” Dù cho cô mượn một lá gan, cô Diêu Thiên Thiên cũng không dám làm.
Trường Kiếm Tận Thiên: “Đi thôi, đi tìm Trần Gia Lạc và Hoắc Thanh Đồng.”
“Dạ.” Hiện giờ nhất định phải tiết kiệm từng phút từng giây.
Hai người xài công năng lệch vị, di chuyển đến chân núi.
Thiên Thiên đột nhiên nghĩ ra ý: “Anh nói xem, nếu chúng ta đánh ngất xỉu kéo họ vào sơn động, tạo hiện trường ‘tình một đêm’, như thế có tính là làm mai cho họ không?”
“…”
“Xem như em chưa nói gì.” Thiên Thiên cũng biết chủ ý của mình quá tệ.
Tạo hình của Hoắc Thanh Đồng dựa theo miêu tả trong sách: quần áo vàng, đầu cài lông chim, tay cầm trường kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang, chân chính là một hình tượng nữ anh hùng.
Lúc này cô đang cho con ngựa yêu quý ăn, ánh mắt có tia mơ hồ.
Thiên Thiên bắt đầu đối thoại với cô ấy. Hoắc Thanh Đồng nói: “Bầy dê Khách Ti Lệ của ta chạy mất, phiền hai người tìm giúp.”
Thiên Thiên cười khổ: “Chúng ta chỉ là làm bà mai thôi, làm gì khổ thế không biết.”
Phải tìm bầy dê chạy mất không khó, thảo nguyên chỉ có một phương, đi thẳng hướng tây liền dắt về được 3 con dê đầu đàn.
Hoắc Thanh Đồng nói: “Cám ơ