Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342412

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2412 lượt.

à?”
Đúng là cô cảm thấy phiền, chỉ là không thể nói thẳng, đành cường điệu nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh tự mang chìa khóa sẽ tiện lợi hơn, nếu tình huống như hôm nay lại xảy ra cũng không cần phải mòn mỏi chờ tôi đến mở cửa.”
Trên mặt anh ta lại hiện lên điệu cười như có như không: “Nghe ra cô thực sự lo nghĩ cho tôi nhỉ!”
Bạch Lộ sợ nhất là nhìn thấy loại vẻ mặt này của anh ta, mỗi lần anh ta bày ra điệu cười ẩn ẩn hiện hiện nhìn cô, ánh mắt đen thẫm đặc biệt sâu xa, sâu như thể đại dương trong đêm tối. Còn cô tựa như con thuyền du hành trong đêm, cứ sợ va phải đá ngầm. Tự nhiên, cô không nói gì thêm về chuyện chiếc chìa khóa nữa.






Ngày cuối tuần, Bạch Lộ thức dậy từ rất sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể dục rồi chờ Dương Quang đến đón cô. Mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng vài bạn học quen thân trong câu lạc bộ leo núi trước kia hễ có thời gian là hẹn hò tụ tập nhau cùng đi leo núi, có lúc còn nấu cơm hoặc cắm trại dã ngoại. Lần này là hoạt động đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng từ lâu, để ngăn ngừa bị quấy rầy, cô còn cố tình tắt điện thoại, cô không muốn giữa đường bị người ta gọi đi tăng ca.
Tám giờ, Dương Quang lái chiếc Jetta của anh có mặt đúng giờ. Chiếc xe này là quà tặng của ba mẹ cho anh nhân dịp tốt nghiệp đại học. Thượng Vân cho rằng con trai đã bắt đầu ra ngoài xã hội làm việc, có một chiếc xe sẽ thêm tiện lợi lẫn thêm thể diện. Bình thường ghế lái phụ bên cạnh anh luôn là chỗ ngồi chuyên dụng của Bạch Lộ, nhưng hôm nay trên vị trí đó lại là Ninh Manh.
Bạch Lộ hơi ngẩn người, còn Ninh Manh thì cười như không có chuyện gì: “Chào buổi sáng, chị Bạch Lộ.”
Dương Quang nói tối qua Ninh Manh ăn cơm ở nhà anh, nghe nói sáng nay có hoạt động leo núi liền hưng phấn đòi tham gia. Dù sao leo núi cũng là hoạt động tập thể, anh liền mang cô bé đi theo. Bạch Lộ cũng không thể nói gì, mặc dù trong lòng có đôi chút khó chịu.
Càng khó chịu hơn là, vì Dương Quang chở Ninh Manh cùng đi nên cô ta đương nhiên ngồi ghế lái phụ, Bạch Lộ chỉ có thể ngồi ghế sau.
Nụ hôn mang theo hơi thở nóng ấm của anh, từ môi đến má, rồi từ chiếc cằm nhỏ xinh sáng bóng như sứ đến chiếc gáy cong cong duyên dáng như thiên nga, lại quay về xương quai xanh tinh tế xinh xắn. Khi anh còn muốn thử thăm dò xuống dưới, cô bất an xoay người tránh ra, vẻ mặt vừa hơi lúng túng vừa hơi sợ sệt: “Đừng… đừng như vậy.”
Mặc dù hai người đã yêu nhau hơn hai năm, thế nhưng quan hệ nam nữ cũng chỉ mật thiết đến mức này, hai người chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Dương Quang không phải không muốn, nhưng về mặt này Bạch Lộ đặc biệt bảo thủ, mỗi khi anh vừa có ý đồ về mặt này, cô luôn đỏ mặt cự tuyệt: “Không cần, đừng như thế.”
Dương Quang đối với chuyện này mặc dù có mất hứng nhưng cũng vui mừng. Dù sao đi nữa, trong thời đại cá tính cởi mở này, khi mà việc tùy tiện qua lại một đêm đã kéo nhau lên giường đã trở thành chuyện thường, một cô gái vẫn có thể giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc chung quy vẫn là chuyện tốt. Anh cũng không muốn tìm một cô nàng có thể tùy tiện cởi áo lên giường với người khác làm bạn gái. Vì thế sự từ chối của Bạch Lộ trái lại càng khiến anh thêm tôn trọng cô: “Được, anh nhịn, chúng ta để dành chuyện này đến đêm động phòng hoa chúc, khiến cho đêm tân hôn càng xứng đáng.”
Sáng sớm thứ Hai đi làm, Bạch Lộ vừa vào văn phòng đã bị Hoắc Mân gọi lại. Bảo cô sáng nay không cần lo việc gì hết, lát nữa cùng tổng giám đốc Vương đại diện cho công ty đến bệnh viên thăm Chương Minh Viễn.
Cô ngớ người: “Cố vấn Chương làm sao vậy?”
“Hôm qua anh ta bị tai nạn xe, đâm phải một chiếc xe vượt đèn đỏ, may mà có túi khí an toàn bảo vệ, thương tích trên người không nghiêm trọng.”
Nửa tiếng sau, Bạch Lộ và Vương Hải Đằng cùng đến bệnh viện, nhưng lại đụng phải cảnh trống không. Phòng bệnh trống rỗng, vài y tá đang thu dọn hoa tươi và giỏ trái cây chất đầy phòng. Họ nói vì bệnh nhân thương tích rất nhẹ nên sau khi ở lại bệnh viện quan sát một đêm liền khăng khăng muốn xuất viện.
Đến hụt giống như họ còn có một người trẻ tuổi ăn vận bảnh bao, anh ta chỉ đến sau họ chưa đầy ba phút, vừa vào trông thấy phòng bệnh trống huơ trống hoác chỉ biết lắc đầu bật cười: “Cái thằng này, chạy nhanh thật.”
Vương Hải Đằng nghe tiếng liền quay đầu, tươi cười rạng rỡ bước đến chào hỏi: “Âu thiếu gia, cậu cũng đến thăm Chương công tử đấy à.”
Bạn bè của Chương Minh Viễn hầu hết đều thuộc loại không giàu cũng sang, anh chàng Âu này cũng là một người rất có lai lịch. Âu thiếu gia đang lấy di động ra tính gọi điện thoại, thờ ơ nhìn quét qua Vương Hải Đằng một cái: “Ông là?”
Vương Hải Đằng tự giới thiệu, Âu thiếu gia dường như cũng có chút ấn tượng nhiêu đó: “Là tổng giám đốc Vương sao, đã nghe Minh Viễn nhắc đến. Xin chào.”
Sau đó tầm mắt anh ta lướt qua Bạch Lộ đang ôm hoa tươi đứng một bên, nhưng cái quét mắt này không thờ ơ như trước, có vẻ đánh giá chuyên chú kín đáo ẩn sâu trong đôi mắt: “Vị này là ai?”
“Đây là cô Bạch, thư ký của công ty c


Insane