Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 04:43 22/12/2015

Lượt xem: 1342521

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2521 lượt.

chuẩn bị quà rồi. Cũng không biết con nhóc này nghĩ ra cái gì, hỏi nó không chịu nói, cứ thần thần bí bí.”
Bạch Lộ mặc dù không biết Ninh Manh chuẩn bị món quà ra sao, nhưng cô biết, bất kể cô ta tặng quà gì Thượng Vân đều nhất định sẽ rất thích. Nếu một món quà tương tự do cô tặng, Thượng Vân nhất định sẽ thấy chướng mắt. Yêu nhau yêu cả tông chi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về.
Suốt bữa cơm hai người đều bàn bạc và suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra nên tặng quà gì chúc mừng đại thọ năm mươi tuổi của Thượng Vân. Da đầu của Dương Quang bị cào sắp thủng luôn: “Tặng quà thực sự là chuyện khó nhất trên đời, năm đó tặng quà sinh nhật cho em, anh cũng nghĩ lâu lắc mới nghĩ ra cái vụ đem chính mình tặng cho em.”
Lời nói của Dương Quang khiến Bạch Lộ mỉm cười từ tận đáy lòng, một bên khẽ cười, một bên bất giác nhìn liếc qua bàn tay trái đang đeo chiếc nhẫn bạch kim của mình. Nhưng cái liếc mắt này lại khiến cô hoảng hồn nhảy dựng lên, cúi đầu khom lưng tìm kiếm dưới nền nhà: “Oái, nhẫn của em đâu mất rồi?”
“Không thấy nhẫn đâu hả?”
Dương Quang cũng vội nhổm dậy giúp cô tìm. Khu vực sàn nhà chung quanh bàn ăn đều sạch sẽ, đến một cọng tóc cũng không có, hiển nhiên không rơi ở đây. Bạch Lộ sốt ruột muốn chết: “Nó rơi ở đâu chứ.”
“Em đừng sốt ruột, nghĩ kỹ lại xem, lần gần đây nhất nhìn thấy chiếc nhẫn là khi nào?”
Càng gấp càng rối, Bạch Lộ không tài nào nghĩ ra. Nhưng giờ làm ca chiều đã đến, Dương Quang còn phải mau chóng quay về công ty. Anh đưa cô đến dưới lầu công ty trước, an ủi đủ kiểu: “Em cứ nghĩ cho thật kỹ, nếu tìm không ra cũng không sao. Không có vấn đề gì, mất cũng mất rồi, vài ngày nữa nhận lương anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn còn đẹp hơn.”
Tuy là nói thế nhưng tâm trạng Bạch Lộ vẫn cực kỳ không tốt. Chiếc nhẫn bị mất mặc dù chỉ là một vòng bạch kim nho nhỏ, không đủ mắc tiền, không đủ hoa lệ, nhưng lại là tín vật tình yêu giữa cô và Dương Quang, cho dù có nhẫn kim cương đắt tiền sang trọng đến cỡ nào cũng không có ý nghĩa bằng. Thế nhưng làm sao cô lại bất cẩn làm mất được chứ? Rốt cuộc là để ở đâu?
Khi đứng dưới tầng trệt chờ thang máy, cô vẫn ra sức vắt óc. Đột nhiên đầu óc chợt tỉnh, nhớ ra lúc trả tiền mua dưa muối ở Lục Tất Cư vẫn còn thấy lóe lên một vòng ánh sáng màu trắng bạc kia. Ra khỏi Lục Tất Cư cô liền bắt xe đi thẳng đến nhà Chương Minh Viễn, ngồi trong taxi cô vẫn luôn xách đồ, nhẫn không thể nào rơi được. Như vậy xem ra, nhẫn có lẽ bị rơi ở nhà Chương Minh Viễn, khả năng này là lớn nhất.
Cửa thang máy mở ra, nhưng Bạch Lộ chẳng buồn rời khỏi thang máy, vội vàng lấy di động ra, cô không hề nghĩ ngợi liền gọi vào số của Chương Minh Viễn. Chuông reo một hồi lâu mới bắt máy, giọng nói đầu bên kia điện thoại đậm vẻ ngái ngủ: “Alô…”
Thật hiển nhiên anh ta đang ngủ trưa, cô không hỏi hối hận bản thân đã quá vội vã, cứ thế không suy nghĩ mà gọi điện quấy rầy người ta đang ngủ ngon. Lẽ ra cô nên nghĩ tới bây giờ là thời gian nghỉ trưa. Nhưng gọi cũng gọi rồi, cô chỉ có thể bất chấp mà nói: “Cố vấn Chương, thật ngại đã đánh thức anh dậy.”
Trong ống nghe yên lặng giây lát, sau đó vang lên giọng nói đã tỉnh tảo vài phần: “Là cô hả! Có chuyện gì không?”
Nhất thời cô không biết làm sao nói chuyện chiếc nhẫn, đành phải nghĩ ra một lý do khác: “Cũng không có chi, là tôi muốn hỏi anh xem buổi tối muốn ăn gì, tôi lại mang đến cho anh.”
Trong ống nghe lại yên lặng, thời gian yên lặng tương đối lâu, lâu đến nỗi cô gần như nghi ngờ liệu anh ta có nghe cô nói chuyện trong lúc nửa tỉnh nửa mơ rồi đi ngủ lại không. Cô thử alô một tiếng, bấy giờ mới có trả lời: “Đồ ăn mua bên ngoài đều ăn phát ngán rồi, tôi muốn ăn đồ nhà nấu. Hay là buổi tối cô mua một ít thức ăn đến nấu cho tôi đi.”
Bạch Lộ không ngờ Chương Minh Viễn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không muốn ăn đồ ăn ngoài, muốn ăn đồ nấu trong nhà, muốn cô tự tay xuống bếp làm thật phiền phức. Nhất thời không biết nói gì. Nhưng sau khoảnh khắc im lặng, cô vẫn chỉ có thể nhận lời, cô sẽ có thể đến nhà anh ta đặng tìm chiếc nhẫn bị mất của mình.
“Vậy… anh muốn ăn món gì?”
Anh ta hỏi lại: “Cô nấu được món gì?”
Cô nhân cơ hội nói: “Thực ra tôi nấu ăn không giỏi lắm, chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh, hay là tôi cứ đến nhà hàng mua về vài món nhé.”
Nhưng anh ta vẫn khăng khăng cố chấp: “Tôi đã bảo không muốn ăn đồ bên ngoài. Thế này đi, cô đi mua một bông cải xanh về xào qua, mua một con cá mú đem hấp, sau đó nấu một bát canh cà chua trứng là được. Đúng rồi, nhà tôi không có mắm muối dầu mỡ, tiện thể cô mua luôn một lượt.”
Bạch Lộ khi không lại ôm thêm trách nhiệm nấu cơm tối vào người, cực kỳ không biết làm sao.
Về đến văn phòng, Hoắc Mân vừa thấy cô liền hỏi tình hình đưa cơm cho Chương Minh Viễn lúc xế trưa, cô báo cáo tường tận xong còn nói buổi tối phải đến chuẩn bị cơm tối cho anh ta. Hoắc Mân nhìn cô với một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”: “Vậy buổi chiều em về sớm chút đi. Có thể bắt xe qua đó, công ty thanh toán.”
3.
Năm giờ chiều Bạch Lộ đã rời công ty, trước tiên đến siêu thị mua thức ăn