Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Gặp Nhau Nơi Thiên Đường

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341020

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1020 lượt.

on lành.”
“Lẽ nào...” Tôi chớp chớp mắt nhìn. “Thực ra, nhiệm vụ của bác không phải là lái xe, mà là... vệ sĩ đúng không ạ?”
Nghe câu nói của tôi, bác ta bị hóc ngay miếng vải đang nhai trong miệng, suýt ngã từ trên ghế xuống.
“Nha đầu ngốc, cô... cô... cô đang nói gì thế hả?”
Ha ha? Lẽ nào tôi đã đoán trúng rồi?
“Hi hi, bác nói lắp rồi kìa.” Tôi cúi đầu nghĩ một lúc. “Bác ơi, không chỉ có mình cháu xuất hiện nhiều lần trên chuyến xe này, mà còn cả bác nữa đây.”
Nói xong, tôi tự cảm thấy hình như mình đã trở nên thông minh rồi.
Bất kỳ vị khách nào xuất hiện ở mỗi bến khác nhau đều có tác dụng “làm nền và làm bạn đồng hành”, vì thế bác lái xe đã đồng hành với tôi suốt từ chặng đầu tiên đến giờ chắc đâu phải chỉ có trách nhiệm ăn hoa quả như bác ta đang cố tỏ ra như vậy.
“Bác thực ra là người bảo vệ cháu phải không ạ?”
Bác lái xe ngẩn người một lúc lâu rồi phá lên cười.
“Ngốc ạ, cô cũng không đến nỗi ngốc lắm nhỉ?”
Chuyến xe Fly không chỉ đưa người ngồi trên xe đi đến đích, mà còn bảo đảm an toàn cho họ trong suốt chuyến đi ấy nữa.
Không biết có phải bị ảnh hưởng của bến trước “Đầu tiên” không, mà sao tôi luôn cảm thấy bến đỗ lần này đặc biệt yên tĩnh. Đến bến xuống xe, tôi nhìn xung quanh và phát hiện thấy nơi này... rất trắng.
Bốn bề toàn một màu trắng xóa.
Cảnh vật đã trắng, cả một vùng trời cũng trắng, khiến cho cây cối mang sắc xanh bên đường càng xanh đến lạ thường.
Trên đường không hề có bất kỳ bóng người hay chiếc xe nào.
Kỳ lạ!
“Ọe...”
Đang chăm chú nhìn xung quanh, bỗng dưng có tiếng nôn mửa vang đến tai tôi.
Tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy, thấy một chàng trai tay vịn vào tấm biển đỗ xe đang nôn thốc nôn tháo. Mặt cậu ta trắng bệch như hòa cùng sắc trắng nơi này. Cặp lông mày tuấn tú nhíu chặt vào nhau, hai mắt cậu ta cũng nhắm nghiền.
“Cậu không sao chứ?” Tôi tiến lại phía sau cậu ta, ngập ngừng một lúc, tôi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu ta, hy vọng cậu ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Cậu ta lắc đầu, rồi lại nôn tiếp.
“Có phải do ăn gì đó mất vệ sinh không?” Tôi lo lắng hỏi.
Cậu ta khẽ gật đầu.
Tôi nhìn thấy trong túi quần cậu thoáng lộ ra một góc chiếc khăn tay.
“Cái kia... Tôi không có giấy ăn, nhưng trong túi cậu có khăn tay. Cậu có cần dùng không?”
Cậu ta cúi đầu, lôi chiếc khăn tay ra nhẹ nhàng lau lên mặt.
Mặt cậu ta ướt đẫm mồ hôi, vẻ rất mệt mỏi, chắc phải đi khám bác sĩ mất thôi. Nhưng với dáng vẻ lúc này liệu cậu ta có tự mình lết đến bệnh viện được không? Tôi nhìn xung quanh, chẳng có ai ở gần đây cả.
Chà, nếu mình bỏ cậu ta lại đây để đi tìm Hứa Dực, bác lái xe mà biết, liệu có đánh mình không nhỉ? Xem ra bác ấy cũng là người thích xen vào chuyện của người khác lắm.
Đúng rồi! Nếu cậu ta cần nằm nghỉ một lát, chẳng phải trên xe có giường đó sao!
Tôi chạy lại nói: “Cậu có cần nghỉ một lát không? Trên xe...”.
Hai chữ “có giường” tôi còn chưa kịp nói ra, cậu ta đã vội vàng lắc đầu.
“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
“Không có gì.” Chẳng còn cách nào khác, người ta không muốn thì mình cũng đành bó tay thôi. Tôi quay lại nhìn bác lái xe đang ngồi yên vị trong xe, hình như bác đang bị ghê răng, bởi vị chua của lát chanh thì phải, làm gì có thời gian mà quan tâm xem người khác đang xảy ra chuyện gì chứ.
Vì không quen, nên cũng chẳng biết nói gì, tôi và cậu ta ngồi song song với nhau ở trạm xe buýt, thỉnh thoảng tôi lại quay sang để ý xem sắc mặt cậu ta có vấn đề gì không. Vài phút sau, trông sắc mặt cậu ta có vẻ tốt hơn rồi, vậy là tôi cũng cảm thấy không hổ thẹn với lương tâm mình, đang định đứng lên bước đi.
“Việc đó...” Tôi vừa định lịch sự tạm biệt, đột nhiên cậu ta đứng bật dậy rồi chạy vội sang bên.
Cậu ta lại nôn! Có vẻ như còn nặng hơn lúc nãy.
Cứ thế này liệu có nguy hiểm đến tính mạng không nhỉ?
Tôi đang lo lắng, bỗng phát hiện thấy bác lái xe đang nhìn về hướng này, bác đang chỉ tay về phía sau, bên phải tôi. Tôi quay người nhìn theo hướng tay bác chỉ, phát hiện thấy gần đây có một bệnh viện.
Tên bệnh viện là Châm quản bạo tẩu.
Thật kỳ lạ!
Tôi khẽ vỗ nhẹ vào lưng cậu ta.
“Đến bệnh viện khám xem nhé, cứ nôn thế này không được đâu.
“Tôi không sao.” Giọng cậu ta thật yếu ớt, nhưng lại có vẻ rất ngoan cố.
Hừ! Bị đến như vậy rồi mà còn nói không sao? Cậu ta không biết là nói dối mũi sẽ dài ra sao?
“Đi nào.” Không thích cái kiểu bướng bỉnh của cậu ta, tôi quyết định phát huy tinh thần giúp người hoạn nạn, không nói thêm nữa mà kiên quyết kéo cậu ta đi về phía bệnh viện. “Bệnh viện gần ngay đây, cậu nhất định phải kiểm tra cẩn thận xem thế nào!”
“Tôi không...” Cậu ta giãy giụa.
“Không đi?” Tôi tức giận quay lại trừng trừng nhìn cậu ta. “Thế thì để tôi gọi xe cấp cứu nhé.”
“Cậu...” Cậu ta nhìn tôi rồi im bặt.
Tôi vênh mặt lên cho cậu ta thấy là mình quyết không nhượng bộ. Việc gì chỉ cần mình cho là đúng thì nhất định tôi sẽ kiên trì đến cùng, bố nói đây chính là ưu điểm của tôi.
“Đi thôi, đi thôi!” Tôi cố sức kéo tay lôi cậu ta về phía trước, đi


XtGem Forum catalog