Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 134691

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.

rôn, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Đồng chí Tô Tố ngồi bên trái Boss, người ngây ra như đi vào cõi thần tiên.
Còn có mười phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu.
Mỗi một nhân vật cốt cán của công ty khi bước qua bàn họp ánh mắt lại như có như không liếc qua họ Tô nào đó.
Tô Tố trợn mắt nhìn lại, không thể chịu thiệt được, ừm, tuyệt đối không thể chịu thiệt được, phải nhìn lại họ, nhìn lại tất cả bọn họ.
“Tô Tố, em đi mua một bó hoa hồng đi.” Boss Phú Hắc sai bảo.
Hửm? Tô Tố mặc dù trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra buồn bực, lại còn hoa hồng nữa. Boss à, người như anh ấy, mẹ nó, chỉ có cúc Ba Tư mới hợp với anh.
( =)))) ai hay đọc đam mỹ sẽ biết hoa cúc dùng để chỉ cái gì, ấy là cái chỗ ấy ấy của anh thụ dùng để ấy ấy với anh công :”>)
Họ Tô vừa đi vừa chạy, cả đi lẫn về mất hai mươi phút, cô cầm bó hoa trong tay đứng trong góc phòng.
Đồng chí Phú Hắc đang thao thao bất tuyệt bỗng dừng lại, gật đầu ra hiệu cho Tô Tố. Cô nhìn trái nhìn phải, giơ tay chỉ mũi mình, hửm? Boss à, là tôi sao? Anh đang gọi tôi à? Anh chắc chứ? Chắc chứ…?
… Boss bắt đầu nổi quạu, mắt nổi lửa, “Đúng, chính là em, đồng chí Tô Tố, em lên đây chịu chết đi.”
Họ Tô rụt rụt cổ, dùng gấu quần cọ cọ mặt trên giày da, tay ôm bó hoa bước đi giống như mụ tú bà.
Mẹ nó, lần sau không thể chân không đi giày nữa, thật khó chịu, họ Tô nào đó vừa đi vừa tự kiểm điểm bản thân.
Tô Tố chìa tay tặng hoa, đột nhiên cô nhìn thấy… tang tang tang, một đầu chiếc tất thò ra từ trong ống tay áo Boss.
Ngẩng đầu nuốt nước bọt, họ Tô muốn nói lại thôi, lấy hết dũng khí chuẩn bị mở miệng.
Boss vừa trợn mắt cô liền nghẹn lời, tiếp tục ngẩn người.
“… Tôi đồng ý…” Phú Hắc ung dung nói trong khi Tô Tố còn đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào ống tay áo anh.
Phú Hắc giành lấy bó hoa, tiếng vỗ tay vang lên khắp hội trường khiến Tô Tố bừng tỉnh. Hửm? Cái gì thế này, cô nhìn đông nhìn tây, không hiểu việc gì đang diễn ra.
“Chúc mừng tổng giám đốc.”
“Chúc mừng chúc mừng.” Mọi người xôn xao nói.
… Họ Tô nào đó ngơ ngác nhìn, cũng bắt chước mọi người cười ngu, vui mừng hớn hở, “Sếp à, chúc mừng anh.”
… Sắc mặt Phú Hắc đen xì, mọi người thì hóa đá.
Đồng chí David là người đầu tiên phản ứng lại, “Cô Tô, cô có lời nào muốn nói với tổng giám đốc không?”
… Có lời nào muốn nói ư? Ừm ừm ừm, Tô Tố gật đầu, đương nhiên là có rồi.
Cô siết chặt tay, nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí, “Sếp à,…” rồi lại quay đầu nhìn các nhân vật lớn bé trong công ty, vẻ mặt bối rối “nhất định phải nói trước mặt nhiều người thế này sao?”
Boss gật đầu, hơi mỉm cười “Đừng ngại.”
Tô Tố gật đầu, ừm ừm ừm, không ngại. Vậy được, tôi nói “Sếp à, cái miếng đang thò ra từ trong ống tay áo của anh chính là chiếc tất của tôi” rồi lại hạ thấp giọng “không có tất chân tôi rất khó chịu.”
… Mọi người chấn động, đồng loạt cúi đầu không dám nhìn thẳng Boss.
Vẻ mặt Phú Hắc không chút biểu cảm, im lặng… im lặng…
Lâu sau đó, anh dùng ngón trỏ rút chiếc tất từ trong ống tay áo ra, hết sức bình tĩnh nhét nó vào trong túi áo. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút biểu cảm, đồng chí xua tay, giọng điệu lạnh lùng “Tan họp.”
Mọi người cúi đầu chạy mất.






Đi ở nhờ được ba ngày Tô Tố cuối cùng cũng chấn động phát hiện giá trị của bản thân đã tăng lên một cấp bậc mới.
“Tô tiểu thư, chào ngài.”
“Chào ngài, Tô tiểu thư.”
… Xin chú ý, xưng hô mà các vị cốt cán trong công ty dùng là “ngài” đó. Đồng chí Tô Tố rốt cuộc bị chấn động, ngơ ngác không hiểu gì.
“Chính là cô ấy, người ngày hôm qua đã tỏ tình với tổng giám đốc trước mặt mọi người.”
Phú Hắc ngẩng đầu, kinh sợ khi thấy đồng chí Tô Tố cười ngu, hết sức chấn động “Không cho phép cười như vậy.” Đồng chí nhắm mắt siết chặt tay, thật đáng sợ, quá mức đáng sợ, trong đầu tự động tái hiện hình ảnh họ Tô nào đó mỗi đêm đều nghiến răng nở nụ cười thâm hiểm. Anh lại bị chấn động một lần nữa, cả người run rẩy, “Sau này không cho phép em cười như vậy, nhất là thể loại cười ra tiếng”, quá mức đáng sợ mà.
Gào thét rồi la hét, họ Tô nổi điên. Thật vô nhân đạo, lần này không những sỉ nhục ý chí tinh thần mạnh mẽ của mình mà còn hạn chế tự do thân thể vĩ đại của mình. Ai đó nước mắt giàn giụa, cái công ty này, thất nghiệp, mất tiền, ấy vậy mà không thất thân, không làm nữa, quyết không làm nữa. Cô nghiến răng nghiến lợi, thầm hạ quyết định vĩ đại nhất trong cuộc đời mình, tang tang tang, tự động từ chức về nhà lập nghiệp.
Tô Tố tức giận tiến lên phía trước nhấc lọ mực trên bàn lên, duỗi thẳng tay ra, lọ mực cứ thế mà trút xuống, rốt cuộc cũng gào thét thành tiếng: “Không làm nữa, không làm nữa, bà đây về quê lập nghiệp!!!”
… Phú Hắc im lặng không nói tiếng nào, nhìn thẳng Tô Tố.
Aaaaaaaaaa…, người hét lên lại là một người khác. Cầm tài liệu trong tay, Anna, nhân vật cốt cán của bộ phận công trình cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Cả khuôn mặt Boss Phú Hắc dính đầy mực, thái độ ung dung, gật đầu với đồng chí Anna ra hiệu “Có