Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 134684

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/684 lượt.

tốt nhất. Những người tốt nhất ở độ tuổi này đều đã kết hôn cả rồi.”
Ước hẹn xong xuôi buổi xem mặt cuối tuần, tinh thần chiến đấu sục sôi, ngọn lửa chiến tranh của Tô Tố lại được thắp lên.
“Tô Tố, vị này là Minh Cung, anh ta là một nhà doanh nghiệp nông nghiệp nổi danh, giá trị hàng vạn đấy” người giới thiệu mặt mày rạng rỡ nói.
Quả là doanh nghiệp nông nghiệp, trên người là bộ âu phục nâu đen nhăn nhúm đến mức có thể làm giẻ lau được. Trong khi đó cúc áo thì mở toang, trên chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt màu đỏ tươi, chiếc quần tây cùng màu dài chạm gót, đi đôi giầy đá bóng màu trắng. Tô Tố dụi dụi mắt, ừm, đúng là một đôi giầy đá bóng trắng.
Cô lễ phép cười cười.
Rầm, Tô Tố và người giới thiệu cùng nhau rạn vỡ như đá nứt.
Người giới thiệu lần này bắt đầu tự trách, Tô Tố chỉ có thể an ủi cô ta, đành coi như đang xem kịch vậy.
Kịch đương nhiên phải xem hết toàn tập. Ngày thứ tư quen nhau, đồng chí Minh Cung gọi điện thoại đến.
“Cô Tô, tôi có vé nghe nhạc, là chuyên đề về cổ tranh (2), có… có… có thể mời cô đi xem không?”
Cổ tranh cũng hay, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, bác Hồ (*) còn khởi xướng xã hội bậc trung phải phát triển toàn diện, do vậy nhất định phải đi xem.
(*) ở đây chỉ bác Hồ Cẩm Đào.
“Được được, tôi đi.”
Tô Tố đặc biệt chọn mặc quần dài lụa khảm, soi gương thấy dáng người mình cũng có mấy phần thanh nhã.
Nhìn thấy Minh Cung mới biết bản thân chuyện bé xé ra to rồi, anh ta lại mặc áo phông hồng phấn, trên chiếc áo màu hồng phấn còn thêu hình một con cá sấu con. Thấy Tô Tố nhìn chằm chằm vào hình thêu, Minh Cung nhếch mép cười: “ Đây là do tôi tự thêu đó, trên áo có một lỗ nhỏ, tôi liền thêu một cái theo những mẫu của cửa hàng, cô Tô nếu thích ngày khác tôi thêu 1 cái tặng cô.”
Tô Tố gật đầu, gật đầu, ngày nào đó phải để anh ta thêu cái biểu tượng Mystére (*) lên áo jacket nam mà mình mua mới được, không phải Mystére cũng sản xuất quần áo nam sao. Rất tốt, rất mạnh mẽ.
(*) tên 1 hãng mĩ phẩm nữ
Buổi ca nhạc diễn ra cực kì thành công, rất nhiều người đã bị ru ngủ, ngay cả cái người ngồi cạnh đã đưa Tô Tố đến đây, cũng ngáy đến mức áp đảo toàn hội trường. Vất vả lắm mới chuyển bài, âm nhạc nhỏ dần, anh chàng Minh Cung mạnh mẽ lập tức tỉnh lại, nhảy dựng như lò xo, bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay làm toàn hội trường chấn động, ngay cả người đang đàn trên sân khấu cũng phải rơi lệ, Tô Tố khóe miệng co rút, kéo kéo góc áo Minh Cung tiên sinh, “ Ngồi xuống!”
“Mẹ ơi! Ngay cả chỗ ngồi dưới mông cũng ươn ướt rồi” than thở 1 tiếng, Minh Cung tiên sinh xoa xoa mông, tiếp tục mộng Chu Công (*).
(*) ngủ
Mặt Tô Tố co rút đến mức bại liệt, con người mạnh mẽ như thế này thì không thể ở cùng được. Trong lòng cô điên cuồng gào thét: loại, loại hết!






Lại đến cuối tuần, khó có được 1 ngày nghỉ đẹp trời vậy mà lại phải tăng ca.
Đồng chí Tô Tố đứng xiêu xiêu vẹo vẹo. Nghe nói sếp tổng muốn đến công ty thị sát trong thời gian là 3 tháng, chỉ rõ muốn đồng chí Tô Tố làm trợ lí đặc biệt.
“Đứng nghiêm! Đứng nghiêm! Cô phải thể hiện được bộ mặt tinh thần của bộ phận chi nhánh chúng ta.” Bạch cốt tinh đứng thẳng lưng, các khớp xương kêu đùng đoàng.
Tô Tố siết chặt tấm biển gỗ đang giơ lên đến nỗi phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. Là ai chưa đến 5 giờ sáng đã kéo tôi đến công ty hả, ngủ không đủ giấc thì sao có thể có tinh thần được chứ ?
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”
…… Nhịn nhịn nhịn nào, không sợ khổ, không sợ ngốc, cứ coi như bản thân là tôm hùm lớn là được!
Tình cảm dạt dào, chí khí cương quyết ấy đã át đi toàn bộ âm thanh chào đón của bên công ty Huệ An.
“Tôi cho rằng khi đón máy bay nên hát bài ‘Đấu tranh mới giành được thắng lợi’ (*)” sếp tổng Phú Hắc cười đến sáng lạn, chỉ vào Tô Tố đang uốn gối dẫn đầu, biểu thị tán thưởng.
(*) bài hát tên gốc là 爱拼才会赢 (You must fight in onder to win) do Trác Y Đình và Lâm Chính Hoa trình bày.
“Sếp tổng nói đúng, Tô Tố, cô phải nhớ kĩ cho tôi, bài hát cổ động của chi nhánh chúng ta đã đổi rồi, phải hát ‘Đấu tranh mới giành được thắng lợi’.”
Ừm, ừm, ừm, gật đầu, Tô Tố chỉnh lại cái váy đồng phục, đang làm động tác uốn gối cuối cùng, vì biên độ quá lớn mà có chút rão chỉ.Ngày mai lúc nhảy cổ động nhất định phải mặc thêm chiếc quần đùi mới được, đó mới là bảo hiểm quan trọng nhất.






“Sếp tổng Phú Hắc, tôi muốn uống thêm một cốc nữa.”
Cùng làm việc, cùng đi dạo, cùng ăn cơm, Tô Tố thề sẽ làm đến cùng sự nghiệp tam bồi này. Lại nói, bữa trưa này rất đắt, một cốc cà phê là 45 tệ, uống hết hai cốc, vậy là tiền tăng ca có thể lấy lại được rồi. Quả nhiên làm tiểu tư sản thật không hề dễ.
“Được, tôi phê chuẩn, nhưng sẽ trừ vào tiền lương của cô.” sếp tổng Phú Hắc ung dung thản nhiên nói.
Giai cấp tư sản ác độc!!!!
“Vậy tôi không uống nữa” Tô Tố cười gượng ba tiếng, nói.
“Có thể, trừ một ngày tiền lương” Boss vẫn chưa ngẩng đầu lên, ánh mắ