
Tác giả: Tội Gia Tội
Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015
Lượt xem: 1341478
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1478 lượt.
cho rằng cô đang tự ti với sắc đẹp của hoa khôi ngoại ngữ, khích lệ nói: “”Chị đừng có tự coi nhẹ mình, em thấy thầy Tần rất có ý với chị.”
Ôn Nhung lúc ở trong phòng WC nhìn về phía gương cẩn thận quan sát cái mặt của mình, chẳng lẽ trên mặt cô viết chứ “Tôi muốn đàn ông” sao? Vì sao em gái cho rằng cô mơ ước đàn ông, Đinh Đinh cho rằng cô cần đàn ông, lão Đại cho rằng cô phải có đàn ông, chẳng lẽ năm nay cô thật sự hồng loan tinh động, có một kiếp này?
Khoan chưa nói đến cái này, sáng nay cha Ôn hết sức khẩn cẩn gọi điện cho cô, nói là công ty sắp trụ không nổi, hỏi cô và Lâm Tuyển đã phát triển đến mức nào.
Có thể đến mức nào? Sẽ đến mức nào?
Ôn Nhung cảm thấy đề tài này thật nhàm chán, cô đâu phải chúa cứu thể của nhà bọn họ, thay vì hy vọng vào Lâm cầm thú, chẳng bằng nghĩ lại xem công ty vì sao lại sa sút đến mức này. Cô nghĩ như thế nào, nói ra thế ấy, sau đó cha cô ở đầu dây bên kia nổi trận lôi đình, lại sau đó, cô cúp máy ung dung lên lớp.
Giờ học, bé mập vẫn cúi đầu ở trong góc vẽ vòng tròn, tâm trạng cực thấp.
Ôn Nhung suy nghĩ một chút, đang định đi tới an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu bé, đột nhiên thấy bé mập lao vào một người đánh tới tấp.
Ôn Nhung không chút suy nghĩ vội vàng chạy lên kéo hai đứa trẻ đang đánh nhau ra. Cô vừa lại gần mới phát hiện ra bị đè ở phía dưới lại là Lâm Tử Hào.
Tiểu ác ma đứng dậy từ trên đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bé mập, dùng mu bàn tay lau đi tơ máu nơi khóe miệng: “Ngu ngốc.”
Bé mập hoàn toàn bị chọc giận, mặt đỏ lên điên cuồng gào thét muốn đánh về phía Lâm Tử Hào, Ôn Nhung túm cậu nhó lại, giam vào trong ngực: “Dương Tiểu Vũ em đang làm gì vậy, bình tĩnh một chút, không cho phép đánh người.”
Tâm trạng bé mập rất kích động, càng không ngừng giãy dụa trong ngực Ôn Nhung: “Nó… Ba nó là đồ trứng thối! Nó cũng là đồ trứng thối, cả nhà bọn họ đều là đồ trứng thối!”
Ôn Nhung cho rằng mình đã nghe nhầm: “Cái gì?”
“Đều là tại ba nó làm hại, nhà em mới bị người ta đòi nợ, nhà em xong rồi, ba ba ngày nào cũng đánh em…”
Bé mập đột nhiên mất hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất gào khóc.
Ôn Nhung lập tức nhìn về phía Lâm Tử Hào, ai ngờ đứa nhỏ này vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chán ghét liếc mắt nhìn bé mập, cái vẻ khinh thường cao cao tại thượng đó làm sao có thể xuất hiện trên người một đứa trẻ được, Ôn Nhung không nhịn được mà rùng mình một cái.
Bé mập nằm trên mặt đất liều mạng nức nở, nước mắt nước mũi đều cọ hết lên quần áo Ôn Nhung, Ôn Nhung lại chỉ nhìn khuôn mặt hờ hững của Lâm Tử Hào, Lâm Tử Hào nhận thấy tầm mắt của Ôn Nhung, ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn thấy Ôn Nhung giống như ngẩn người.
Ôn Nhung thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống nhẹ giọng khuyên bảo Dương Tiểu Vũ, sau khi tan lớp còn đưa cậu bé đi rửa mặt, lại đưa đến phòng làm việc, chờ tâm trạng cậu bé bình phục, mới đưa cậu nhóc về lớp.
Lúc cô trở lại phòng làm việc đã thấy Lâm Tử Hào đứng ở cửa, cái mặt bánh bao xinh trai đen đến không thấy mặt trời, cậu nhóc vừa thấy cô đã thốt lên hỏi: “Sao cô lại tốt với nó thế?”
Ôn Nhung ném chiếc còi trong tay xuống, khóe miệng khẽ nhếch: “Tôi thích làm gì thì làm.”
Bàn tay nhỏ bé của Lâm Tử Hào nắm thành quyền, giống như đang đè nén uất ức rất lớn: “Nó đánh em”
“Vậy tại sao bạn ấy đánh em?”
Lâm Tử Hào mím môi không nói lời nào.
“Trong nhà người ta gặp chuyện không may, em không nên so đo với bạn ấy.”
Trên mặt Lâm Tử Hào trầm xuống, lại lộ ra một nụ cười có chút tàn nhẫn, hừ lạnh một tiếng.
“Thật sự là ba ba em làm sao?”
“Đúng thì thế nào, nhà bọn họ đáng đời.”
Ôn Nhung bị cái miệng của cậu nhóc làm cho tức đến phát rợn, khó mà hiểu được đứa nhỏ này tại sao lại luôn vặn vẹo như vậy, cũng không muốn nhiều lời với nó: “Sắp vào giờ học, em trở về đi.”
Ai ngờ Lâm Tử Hào lại kéo tay của cô không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng: “Cô thiên vị nó.”
Ôn Nhung không hiểu tại sao thằng bé cứ cố chấp với chuyện này như vậy, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng nói: “Tôi không thiên vị ai cả, tôi chỉ quan tâm sự thật. Trước kia bạn ấy mắng em quả thật là bạn ấy không đúng, nhưng em cũng đã bắt nạt lại, bây giờ ba ba em làm cho nhà máy của ba bạn ấy đóng cửa, trong lòng bạn ấy không dễ chịu mới có thể đánh em, em không nên chọc giận bạn ấy.”
Lâm Tử Hào ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nó đáng đời, nó mắng em, ba ba em không có sai.”
“…..”
Ôn Nhung nhất thời im lặng, cô cảm thấy ngọn nguồn tội ác hẳn là đến từ người cha đó của cậu bé.
Chuông vào học đúng lúc vang lên, Lâm Tử Hào đen mặt lại bước về phòng học.
Ôn Nhung trở lại phòng làm việc, Tần Chân ném cho cô một cái kẹo mút: “Anh vừa nghe thấy, thằng nhóc này đúng là thiếu quản giáo, khó trách cô muốn đánh nó.”
Ôn Nhung cắn kẹo mút, bất đắc dĩ nói: “Là vấn đề giáo dục của cha mẹ đối với con cái, cha thằng nhóc không dạy bảo nó, cái gì cũng duy ngã độc tôn.”
Nhưng lại nghĩ đến Lâm Tuyển thật sự khiến cho nhà bé mập sụp đổ, Ôn Nhung cảm thấy có chút sởn cả tóc gáy, không phải là thật chứ