Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341477

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1477 lượt.

…”
Ôn Nhung còn nói chưa hết lời, đột nhiên bị người ta ác độc xô một cái từ phía sau, cô lảo đảo một cái, ngã về phía trước mấy bước mới đứng vững, vội vàng quay đầu lại nhìn: “Ai vậy!… Tiểu Tuyết?”
Khuôn mặt mỹ nhân của Ôn Tuyết giận đến tím tái, lạnh đến sắp rớt ra, trong mắt là lửa giận ngập trời, bộ dạng như muốn ăn thịt người hủy luôn xương: “Ôn Nhung! Chị có phải không biết xấu hổ không! Câu được Lâm Tuyển rồi, còn chạy tới câu Phó Tô sao?!”






Như Bích cô nương kinh ngạc, mấy năm không gặp mà công lực nổi điên tùy thời tùy chỗ của Ôn Tiểu Tuyết này càng mạnh lên trông thấy, không chỉ có như thế, trí thông minh của con bé này đi ngược lại trạng thái tăng trưởng, càng ngày càng có triệu chứng của bệnh não tàn.
Sau này lúc Đoạn Như Bích nói ý tưởng này với Ôn Nhung, Ôn Nhung cho cô một ngón tay cái: “Sâu sắc!”
Trước mắt, Ôn Tuyết giống như bà chúa tuyết vọt tới trước mặt Ôn Nhung, chỉ vào mũi chị cả nhà mình mắng to: “Tôi đã bảo chị làm sao có thể tốt bụng như vậy đồng ý thay tôi đi xem mắt, thì ra là coi trọng người ta có tiền có thế, tướng mạo lại không tồi. Ôn Nhung, chị làm sao có lắm thứ tâm tư quỷ quái như vậy, đùa bỡn giở trò lừa gạt tôi, nhưng chị không nhìn xem bộ dạng mình như thế nào còn muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Chị dụ dỗ một ông chú thì thôi, chị đừng có mà ăn trong bát còn ngó trong nồi!”
Ôn Tuyết giống như động kinh đứng ở giữa lối đi mắng Ôn Nhung xối xả, giọng của cô ta không nhỏ, người đi qua đi lại bên cạnh đều ghé mắt nhìn, cảnh tượng này giống hệt như hiện trường mấy vụ vợ cả ngược tiểu tam phấn khích, làm cho người xem không ngừng tưởng tượng.
Hai người Ôn Nhung cùng Đoạn Như Bích, một người hai tay cắm trong túi quần, vẻ mặt mờ mịt, một người hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt mất kiên nhẫn. Chờ Ôn Tuyết lên cơn thần kinh phát tiết xong, Đoạn Như Bích bước lên trước một bước, cô cao hơn so với Ôn Tuyết một chút, ghé mắt nhìn cô ta, khóe mắt quang minh chính đại kia bắn ra những tia miệt thị: “Cô động kinh hả, đứng giữa lối đi la hét cái gì, cô không sợ mất thể diện, chị đây ngại, có tin tôi tố cáo cô tội phỉ báng hay không!”
Ôn Tuyết chợt cười cười, bộ dáng như trút được gánh nặng, ánh mắt đảo qua phía sau Ôn Nhung, Ôn Nhung không hiểu tại sao trong lòng chợt lộp bộp một cái, theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn thấy Phó Tô đã tính tiền xong không biết đã đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào.






Hai ngày trước bị ăn làm hại thân, trong khoảng thời gian này Ôn Nhung không dám ăn uống linh tinh bừa bãi, nhưng muốn một đứa hám ăn nhịn ăn, giống như cấm một kẻ nghiện dùng thuốc, thực sự khó khăn. Dạ dày cũng đã ổn ổn, cô lại đại khai cật giới.
Trưa hôm nay, mấy giáo viên cùng nhau ăn cơm trong phòng, đừng có nhìn mấy thầy cô giáo lúc đi dạy nghiêm trang, nói lý ra thì cũng chẳng có ai đứng đắn hoàn toàn, Ôn Nhung nghe thầy Hà dạy mỹ thuật nói: “Mấy người có thấy không, mấy cái quán cóc trước cổng trường chúng ta đều bị kiểm tra và niêm phong.”
Cô giáo Bạch Huyên Huyên lập tức gật đầu: “Hôm trước tôi đi làm cũng thấy, nói ra cũng kỳ quái, trước kia cũng có phụ huynh kháng nghị muốn dỡ bỏ hàng quán, cũng không thấy trả lời chắc chắn, làm sao vừa mới nói hủy là hủy luôn?”
Ôn Nhung không khỏi dỏng tai lên nghe, mấy cái quán cóc kia bị dỡ? Không thể nào, bọn nhỏ thích nhất mấy cái quán đó, chiều nào lên lớp cũng thấy một đám trẻ con chạy vào cửa hàng mua mấy đồ ăn vặt rồi đồ chơi linh tinh, chỗ đớ buôn bán tốt vô cùng. Nghe nói mấy chuyện này ông chủ cũng đã móc ngoặc hay đi cửa sau với lãnh đạo nhà trường rồi, mọi người cũng chỉ mở một mắt, nhắm một mắt.
“Nghe nói có người mua phắt cả tiệm mì, đuổi luôn mấy người bán đi.”
Đinh cô nương thở dài nói: “Đúng mà, em còn nghe nói cha cậu bé đang làm ăn phát đạt, đột nhiên lại xảy ra tai họa bất ngờ bỗng chốc đã mắc nợ nói sập là sập.”
Ôn Nhung nhớ đến cảnh nhà mình cũng đang lung lay trong mưa gió, không khỏi cũng cảm thán theo một câu: “Ai biết ngày mai sẽ ra sao, vẫn là sống cho tốt ngày hôm nay.”
Ăn xong cơm trưa, hội nghị buôn chuyện giải tán, Ôn Nhung thấy Bạch Huyên Huyên lại dính vào Tần Khiêm cười đến đầy mặt xuân tâm nhộn nhạo, thầy tiểu Tần đúng là người tốt, cũng khách khí trả lời cô ta. Ôn Nhung cùng Đinh Đinh đi đằng sau bọn họ, Đinh Đinh nhìn bóng dáng hai người trước mắt, không được thoải mái cho lắm nói: “Hôm ấy sau khi chị đi về, Bạch Huyên Huyên một mình độc chiếm, thầy Tần không có cơ hội nào mà nói chuyện với giáo viên khác”.
Câu này nghe thật là kỳ quái, làm như cô với Bạch Huyên Huyên hai cô giành một chàng vậy.
Quả nhiên, Đinh cô nương đã nghĩ lệch: “Tiểu Nhung, chị phải nắm lấy cơ hội, chị là cận thủy ban công*, có lão Đại nhà chị giúp xe chỉ luồn kim, đứng có để Bạch Huyên Huyên này đoạt mất.”
*ý chỉ dựa vào quan hệ gần gũi mà giành được lợi thế
Ôn Nhung lắc đầu, này tính là chuyện gì: “Chị cũng cảm thấy bọn họ xứng đôi chán.”
Đinh cô nương


XtGem Forum catalog