Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gia Cố Tình Yêu

Gia Cố Tình Yêu

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341883

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1883 lượt.

ng Thượng Tu Văn vẫn ôn tồn nhưng từng lời anh nói đều như thể nhìn thấu tâm can cô khiến cô ít nhiều cảm thấy ngượng ngùng: “Xin lỗi Tu Văn, chuyện căn hộ là do em có chút cảm tính. Em không bận lòng chuyện sống chung với mẹ, cũng không ngang ngược đến mức không nói lời nào bỏ đi. Nhưng em thật sự muốn có một không gian hoàn toàn thuộc về mình.”
Thượng Tu Văn ôm chặt cô hơn, một lúc lâu không nói gì, cô không khỏi cảm thấy bất an: “Lẽ ra em định xem nhà xong sẽ bàn bạc với anh. Nếu anh không đồng ý, em sẽ không mua nữa, dù gì mượn tiền ngân hàng cũng phải có chữ ký của hai vợ chồng mà.”
“Em cứ đi xem căn nào thích hợp trước đi, đừng xem những nơi mười mấy hai mươi hộ chỉ có hai thang máy lên xuống, không được thoải mái cho lắm. Xem được rồi anh sẽ cùng em đi mua, đứng tên em, nếu điều đó làm em an tâm.”
“Tu Văn…”
Anh cúi xuống nhìn cô, cười nói: “Anh đã nói rồi, em có quyền làm theo ý em, anh sẽ chấp nhận vô điều kiện sự bất tín nhiệm của em đối với anh.”
Khóe mắt Cam Lộ chợt đỏ lên: “Em không hề muốn ép anh mua nhà cho em, cũng không có ý lấy chuyện này ra để dằn vặt anh, em chỉ là… chỉ là…”
Cô ngừng lại, thất bại nghĩ, cô còn có gì để biện hộ chứ. Cô đúng là không tin anh hoàn toàn, càng không thể đặt hết niềm tin vào cuộc hôn nhân của họ.
Thượng Tu Văn lắc đầu: “Được rồi, anh đều hiểu hết, không cần phải khó chịu vì chuyện này đâu.”
Cam Lộ thấy lòng cứ thế nào, đành tự cười mình: “Em luôn cho rằng mình là một người rất hiểu đạo lý, nhưng bây giờ trước mặt anh, em càng lúc càng ngang ngược, vô lý rồi.”
“Anh tình nguyện chấp nhận mọi sự vô lý đó của em.”
“Anh khiến em hoang mang Tu Văn ạ, em sợ sự chấp nhận và khoan dung vô điều kiện lắm, đây không phải là cách chung sống mà em mong muốn. Em không có những ham muốn biến thái, cũng không tìm niềm vui bằng cách dằn vặt anh, anh khoan dung với em, em càng phải tự xem lại mình.”
Thượng Tu Văn ngoẹo đầu, nụ cười trên gương mặt có gì đó chua chát: “Ngoài như vậy ra, anh thật sự không biết phải làm thế nào để chúng ta trở về như trước.”
Nghe một người đàn ông luôn biết cách xử lý tất cả mọi việc thừa nhận sự bất lực của mình, Cam lộ cảm thấy hoang mang, đành dịu dàng nói: “Chúng ta cứ từ từ, Tu Văn ạ, em đảm bảo, em sẽ làm một người vợ hợp lý.”
“Anh không cần sự bảo đảm đó, em trước nay luôn hợp lý Lộ Lộ ạ, xin em hãy cho anh lòng tin của em.”
Cam Lộ do dự một lát rồi gật đầu: “Em sẽ cố gắng, em hứa em sẽ cố gắng hết sức.”
Thượng Tu Văn ôm chặt cô vào ngực mình, cằm tựa vào tóc cô, cái ôm và hơi ấm toát ra từ người anh cô vốn đã rất quen thuộc, cô thả lỏng người, vòng tay ôm lấy anh.
Cô nghĩ, anh đã hứa là yêu cô, cô cũng hứa là sẽ tin anh. Cuộc sống chung hơn hai năm, còn cần hai người phải hứa với nhau rõ ràng như vậy dường như vừa đúng để chứng minh rằng, tình yêu và lòng tin đã trở thành thứ là cuộc sống hôn nhân của họ cần phải tìm lại ngay. Nếu anh nỗ lực hết mình thì cô cũng không có lý do gì khoanh tay đứng nhìn.






Lòng đã lựa chọn
Lần thứ hai đến thành phố W, Cam Lộ ngồi tàu lửa tốc hành, tốc độ quả thật rất nhanh, chưa đến 3 tiếng đã đến nơi, ở ga xe lửa đã có người của ban tổ chức chờ sẵn đón tiếp và sắp xếp chỗ ở, cô ở cùng với một giáo viên nữ ở tỉnh bên, buổi chiều theo lịch trình đến một trường trung học trọng điểm của thành phố W để nghe tiết giảng mẫu, buổi tối còn có một buổi tọa đàm.
Ngày hôm sau, sau khi buổi nghiên cứu, thảo luận kết thúc, nghe giáo viên tiếp đón nói, nhà hàng nơi dùng cơm trưa cách khách sạn không xa, ăn cơm xong mọi người quyết định đi bộ về khách sạn, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
Lần trước Cam Lộ đến thành phố này thật sự là ký ức không lấy gì làm vui vẻ. Nhưng cô không thích cứ chìm đắm vào nỗi đau đó để tự làm khổ mình, giáo viên rất ít có cơ hội đi công tác, tạm thời trút bỏ công việc đơn điệu, lặp lại mỗi ngày đặc trưng của nghề giáo cũng có thể coi là một kiểu thư giãn. Ở đây thời tiết rất đẹp, gió xuân hây hây, không khí mát mẻ, cô theo lối bộ hành cùng đồng nghiệp vừa đi vừa trò chuyện, tâm trạng tự nhiên tốt lên rất nhiều.
Thượng Tu Văn gọi điện hỏi cô đang làm gì, cô đi tụt lại phía sau, cười nói: “Đang tản bộ. Đường này là đường Xuân Minh, trồng rất nhiều cây dương, đường phố rất yên tĩnh.”
Ông lão vô cùng thân thiện, gật đầu: “Phải.”
“Vậy những cây kia có phải cây bào đồng không ông?” Cô chỉ một thân cây không cao to lắm bên vệ đường.
Ông lão cười: “Đó là cây huyền hoa, cây bào đồng mấy năm trước bị đốn hết rồi. Đáng tiếc làm sao, trồng mấy chục năm, toàn là cây to, nở hoa rất đẹp. Nhưng nghe nói thân nó xốp, không thích hợp trồng ở đường bộ hành, lúc đó báo chí còn lấy ý kiến người dân về chuyện này nữa đấy.”
Cám ơn ông lão, Cam Lộ dọc theo đường bộ hành chầm chậm tiến về phía trước. Cô nghĩ, Thượng Tu Văn sau khi đóng cửa công ty của cha đã bán nhà, sau đó không quay lại thành phố này nữa, chứ đừng nói là đi thăm lại nơi ở khơi gợi lại quá khứ này. Cái gọi là bãi


The Soda Pop