XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gia Cố Tình Yêu

Gia Cố Tình Yêu

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341875

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1875 lượt.

cửa lại.
Cam Lộ ngồi trên chiếc ghế thái sư không lấy gì làm thoải mái đọc sách một lát, đọc chán cô bước tới cánh cửa ở gần kệ sách, bên trong quả nhiên là một gian phòng nhỏ, có kê chiếc giường đơn, một chiếc ghế nằm, vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Mấy hôm nay ở chung phòng với người lạ, cô ngủ không được ngon cho lắm, lại thêm hôm nay ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ, ít nhiều cũng đã thấm mệt, cô bỏ túi xuống, cởi áo khoác ngoài và giày lên giường nằm, chẳng mấy chốc cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi có tiếng mở cửa bên ngoài cô mới giật mình tỉnh giấc, không biết là mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ nghe tiếng Thượng Tu Văn vọng vào: “… Lập tức giao tài liệu này cho giám đốc Ngụy, bảo anh ấy đối chiếu số liệu với cô, thông báo cho các lãnh đạo phòng ban chiều nay sáu giờ họp.”
Cô thư ký vâng dạ rồi đi ra ngoài, Cam Lộ ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ rưỡi, không ngờ anh ấy còn phải đi họp, vất vả bận rộn đến mức này khiến cô không khỏi xót xa. Cô đang định mang giày vào đi ra thì lại nghe tiếng cửa mở bên ngoài, một người bước vào, giọng Thượng Tu Văn vang lên: “Cô Hạ, tôi nhớ là không có hẹn với cô, vả lại tốt nhất là cô nhớ gõ cửa trước khi vào.”
Cam Lộ khựng người lại, giữ nguyên tư thế mới xỏ nửa chân vào giày, tim đập loạn xạ. Cô chẳng có lý do gì để hồi hộp như thế, dường như muốn lộ diện ngay nhưng lại không kìm được lòng hiếu kỳ muốn nghe tiếp câu chuyện, tâm lý mâu thuẫn này khiến cô cứ ngồi đờ ra không nhúc nhích.
Hạ Tĩnh Nghi bước đến gần bàn làm việc, trợn mắt nhìn anh, hỏi rít qua kẽ răng: “Thượng Tu Văn, chuyện mà Ngô Úy làm có phải do anh sai khiến không?”
“Chuyện gì?”
“Anh ta… đe dọa tôi.”
“Chẳng có liên quan gì đến tôi cả.” Thượng Tu Văn trả lời ngắn gọn.
Hai vai Hạ Tĩnh Nghi đột nhiên thả lỏng ra, vừa như là thở phào lại vừa như không còn thái độ hùng hổ đến hỏi tội người khác như ban nãy nữa, giọng nói đã dịu đi rất nhiều: “Em biết, anh không bao giờ đối xử như thế với em Tu Văn ạ.”
Thượng Tu Văn không trả lời.
Hạ Tĩnh Nghi căng thẳng nói: “Xin anh hãy giúp em tìm Ngô Úy ngay, bảo anh ta đưa cho em đoạn băng ghi âm đó, giá cả có thể thương lượng.”
“Anh đã nói rồi, hành vi của Ngô Úy không liên quan gì đến anh, nếu em muốn giao dịch gì với anh ta thì hãy trực tiếp liên hệ với anh ta.”
“Anh biết rõ anh ta hận em đến tận xương tủy, từ lâu đã muốn chơi xấu em, lần này đang bày mưu tính kế vùi dập em, làm sao chịu giao dịch với em?”
“E rằng anh không giúp gì được.”
“Tu Văn, anh có hiểu đoạn ghi âm đó có nghĩa gì không? Em thậm chí còn có thể ngồi tù vì nó.” Hạ Tĩnh Nghi không thể giữ bình tĩnh hơn được nữa, giọng nói đầy tuyệt vọng.
“Anh ta ghi âm nội dung gì?”
Hạ Tĩnh Nghi cắn môi không nói gì, Thượng Tu Văn lạnh nhạt nói: “Anh không thể biết nội dung đó sao?”
“Em và lãnh đạo chủ chốt của xưởng luyện thép đã giao dịch một khoản… không nhỏ, thao túng đại hội công nhân viên thông qua phương án sát nhập của Tỷ Tân. Không biết anh ta bằng cách nào mà có thể lấy được đoạn ghi âm giữa chúng em.”
Là người luôn điềm tĩnh, lần này Thượng Tu Văn không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Lần biểu quyết của hội nghị công nhân viên đó đã dẫn đến không biết bao nhiêu là lời đồn thổi, quan trọng nhất là, nhân viên của xưởng cũng có rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, thậm chí liên kết với nhau đến gặp cơ quan chức năng. Hôm nay anh cũng đi dự hội nghị phát triển doanh nghiệp của ủy ban thành phố, cũng có người đề cập với anh về chuyện này, nhưng ai cũng không tiện công khai đặt nghi vấn. Theo những gì anh biết, Ngô Úy sau khi nhận được yêu cầu ly hôn từ vợ, mới sực tỉnh ra, biết là đã trúng kế của Hạ Tĩnh Nghi, còn từng gọi điện thoại mắng nhiếc cô ta một trận, nhưng chỉ có một tràng cười mỉa đáp lại. Sau đó anh ta hành tung bất định, rất ít liên lạc với người nhà, bây giờ trong tay lại có chứng cứ then chốt như vậy, đúng là ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
“Cô đã dám mạo hiểm, có gan đùa với lửa như vậy thật ngoài sức tưởng tượng của tôi, cô Hạ ạ. Cô cũng biết sự phản ánh của nhân viên bên đó, các ban ngành chính phủ cũng đã cảnh giác cao độ, sợ rằng sẽ có biến cố lớn không lường trước được.”
“Xin anh hiểu cho em, Tu Văn, em phải chịu rất nhiều áp lực. Các dự án của toàn khu vực miền Trung vốn là do em phụ trách, nhưng ở đây lại tiến triển không thuận lợi, những dự án ở tỉnh lân cận lại bị Nhiếp Kiêm tiếp quản rồi, nếu lần này không sát nhập được xưởng luyện thép, sự nghiệp của em coi như chấm hết. Trước mắt anh giúp em tìm Ngô Úy đi anh.”
“Em nói anh ta đe dọa em, vậy thì chắc chắn đã ra điều kiện với em. Anh ta đòi những thứ gì?”
Hạ Tĩnh Nghi lại bấn loạn: “Vấn đề là ở đây, anh ta đã mở một phần đoạn băng đó cho em nghe, em hỏi anh ta cần bao nhiêu tiền, anh ta cười lớn, chỉ nói hôm khác sẽ mở đoạn còn lại, nhưng chưa chắc là cho em nghe, có lẽ viện kiểm sát sẽ mời em đến uống trà nhanh thôi, bảo em tốt nhất là thu xếp dần đi, để tránh trở tay không kịp.”
“Đây không hàm nghĩa là một lời đe dọa.”
“Em nhất định phải lấy cho được đoạn ghi âm đó