
Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341212
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1212 lượt.
n trọng cân nhắc xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể chung sống hòa thuận với người kia. Là yêu nhau sâu đậm, chiếm đoạt đối phương?
sự xuất hiện đột ngột của Cố Tây Lương như một cơn sóng thần đáng sợ. Đương nhiên, điều đó đúng với một mình Nguyễn Ân, người còn lại chỉ thoáng ngạc nhiên một chút. Nguyễn Ân còn chưa hết kinh hãi sau nụ hôn kia thì hình ảnh Cố Tây Lương đã xuất hiện trong tầm nhìn. Thế nhưng, từ lúc bước vào cửa, ánh mắt anh chưa hề dừng lại trên người cô.
Cố Nhậm nửa vô tình nửa cố ý liếc Nguyễn Ân, rồi lại nhìn sang cậu em trai ruột của mình, đang định lên tiếng thì Cố Tây Lương đã nói trước: “không cần nhìn người khác. không ai nói gì với em cả”.
Người khác, người khác, người khác…
không thể phủ nhận, hai chữ ấy như một lưỡi dao, đâm thủng trái tim Nguyễn Ân, đau đớn vô cùng.
rõ ràng hôm qua hai người còn dùng vòng tay của mình sưởi ấm cho đối phương, rõ ràng đêm qua còn ngọt ngào không muốn dứt, vậy mà lúc này đây đã trở thành người khác.
Đây là lần đầu tiên Cố Nhậm bị người khác cạnh khóe đến mức không nói được lời nào, anh cứng nhắc mở miệng: “không liên quan tới Nguyễn Nguyễn, chỉ tại anh không muốn mọi người lo lắng”.
Nguyễn Nguyễn.
Chẳng lẽ anh không biết, cái tên ấy thốt ra từ miệng anh khiến tôi khó chịu đến cỡ nào?
Cố Tây Lương cười khẩy, thái độ hoàn toàn đối lập với dáng vẻ đứng đắn của anh.
“Sao anh lại nói thế? Anh là anh trai em, sức khỏe của anh vốn là chuyện em nên quan tâm.”
Cố Nhậm không phủ nhận: “Ông ngoại có biết không?”.
Cố Tây Lương ngồi xuống mép giường bên kia, đối diện với Nguyễn Ân, tỏ ra rất nhẫn nại trả lời câu hỏi của Cố Nhậm.
“Đương nhiên là không”, giọng anh bỗng dưng trầm xuống, “Em làm sao dám đễ ông biết rằng, đứa cháu ngoại mà ông luôn tin tưởng, luôn cho rằng là người chín chắn, lại nghiễm nhiên đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa chỉ vì chuyện yêu đương? Nếu ông biết sự thật, chắc chắn sẽ phẫn nộ đến mức ngất liệm. Lúc ấy, sợ rằng người phải nhập viện lại là ông”.
Câu nói của Cố Tây Lương khiến thần trí Nguyễn Ân trở nên mờ mịt. Thế là thế nào? cô thật sự không hiểu, không hiểu gì hết.
Cố Nhậm nhíu mày: “Anh không hiểu ý chú”.
Cố Tây Lương không trả lời mà quay đầu đi, gọi Ninh Lam Nhân ở ngoài kia vào.
Ninh Lam Nhân cầm một tập tài liệu trong tay, đứng yên vẻ chần chừ. Lúc này cô ta có phần kích động. một người đàn ông, vì người mình thích mà có thể làm cả chuyện này? Là anh ấy quá mạnh mẽ, hay những người khác không đủ dũng cảm? Có lẽ, chỉ khi nỗ lực hết sức như vậy, về sau bản thân mới không cảm thấy hối hận chăng?
Thấy Ninh Lam Nhân bất động, Cố Tây Lương cau mày gọi tên cô một lần nữa. Lúc này, Ninh Lam Nhân mới kiên định đi vào, giao tập tài liệu cho Cố Nhậm.
Tiếp đó, Cố Tây Lương được chứng kiến một sự thay đổi ngoạn mục trên vẻ mặt người đàn ông đối diện.
Anh trai, có thể thưởng thức sắc mặt này của anh, quả nhiên không dễ dàng.
Quẳng tập tài liệu lên đầu giường, Cố Nhậm giận dữ nói: “Mày điều tra anh?”.
một khi đã nói trắng ra rồi thì Cố Tây Lương cũng không cần vờ tỏ ra lịch sự với đối phương nữa, anh đứng dậy, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh băng, ra một đòn cuối cùng, đẩy tất cả mọi người vào địa ngục.
“không điều tra thì sao em biết được loại kháng thể mà mỗi tuần một lần anh đều đến bệnh viện để truyền thực ra chỉ là một loại vi ta min rất phổ biến? không điều tra thì sao em biết cái gọi là ung thư gan kia chỉ là một màn giả tạo có chủ ý?”
Đoàng!
Cố Tây Lương vừa dứt lời, Nguyễn Ân gần như ngất xỉu.
Làm ơn ai đó hãy nói với cô đây không phải sự thật! Bao nhiêu lo lắng của cô dành cho Cố Nhậm, bao nhiêu lừa dối của cô đối với Cố Tây Lương, đều chỉ vì một màn lừa gạt này ư? Đúng là câu chuyện cười hay ho nhất mà cô từng gặp trong đời này.
Ánh mắt vô thức phóng về phía Cố Nhậm nhưng anh né tránh, áy náy lại áy náy, giống như đang nói với cô hai chữ: “xin lỗi”. Bỗng cô nhớ đến đêm Giáng sinh ấy, bản thân tràn đầy tin tưởng mà nói câu: “Cố Nhậm mà em biết, sẽ không nói dối em”.
Hóa ra, lòng tin dành cho một người lại dễ dàng bị chà đạp đến vậy.
Cố Tây Lương vẫn không dừng lại, giọng nói cuốn hút tiếp tục vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
“Anh trai thân mến, một lần nữa nhờ có anh mà em học thêm được một điều, không được tin tưởng bất cứ ai.”
Sau đó, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Nguyễn Ân, lặp lại: “Bất cứ người nào!”.
Giống như lúc xuất hiện, Cố Tây Lương đột ngột biến mất. trên gương mặt tuấn tú không hề có lấy một chút lưu luyến.
Câu nói vừa rồi là anh nói cho Nguyễn Ân nghe. cô gần như vô thức đuổi theo Cố Tây Lương, giữ lấy cánh tay anh, đôi môi mấp máy muốn giải thích. Nhưng biết nói gì đây? Vốn không hề có hiểu lầm, cho dù xuất phát từ bất kỳ lý do gì đi chăng nữa thì vẫn là cô đã nói dối anh, hết lần này tới lần khác.
cô Tây Lương quay đầu, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Nguyễn Ân, em còn nhớ mình từng nói gì với Diệc Thư không? Em nói, vì cô ấy không tin tưởng anh nên bọn anh mới để mất nhau. Vậy hiện tại em thì sao?”.
…
“Em b