Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341203

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1203 lượt.

Tuổi tác có vẻ đã cao, nhưng cả người vẫn toát lên sự uy nghiêm và khỏe mạnh. Nguyễn Ân không biết trước tiên nên hỏi xưng hô thế nào hay hỏi có việc gì? Cả hai hình như đều không ổn thì phải, hai mắt đối phương gần như sắp xuyên thủng cô.
Người ngồi đối diện rốt cuộc lên tiếng, ngôn từ sắc bén: “Hai công ty có lợi nhuận cao nhất và thua lỗ nhất trong bảy ngày gần đây là công ty nào? Mức độ tăng giảm cổ phiếu của mỗi bên là bao nhiêu? Hiện nay, doanh nghiệp nào ở thành phố này có tiềm lực phát triển mạnh nhất? Cố Thị bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay với mức giá bao nhiêu, báo cáo cuối ngày thế nào?”
Nguyễn Ân bị những từ chuyên ngành kia dọa cô ngây người. Cái gì thế này? Vô duyên vô cớ bị bắt lên xe đưa tới nơi này, bây giờ còn bị hỏi những vấn đề xưa nay cô chưa từng nghĩ đến. Nguyễn Ân rất muốn thành thực nói một câu “cháu không biết”, nhưng chữ “cháu” vừa mới thốt ra đã bị ông lão kia trách mắng.
“Ngay cả những điều cơ bản về thương mại mà cũng không biết, làm sao có thể phụ giúp ông xã mình chuyện làm ăn? Sao đủ năng lực làm cháu dâu của tôi?”






Cô biết anh, anh cũng biết cô. Ngàn lời cũng không cần nói tiếp, chỉ cần một câu tình thơ ý họa, hóa ra cậu cũng ở đây.
Cố Tây Lương lái xe thẳng vào trong sân mới dừng lại, một tốp năm, bảy người vội vạng chạy ra, trong lòng thầm chắc tới 90%.
Hòa Tuyết xuống Mạc Bắc cũng xuống theo, nhìn quanh bốn phía: “Đến đây làm gì?”
Cố Tây Lương dẫn theo Hòa Tuyết đi về hướng phòng khách, nghe thấy Mạc Bắc hỏi vậy liền quay đầu lại nửa cười nửa không, giọng điệu châm chọc: “Chẳng phải cậu muốn đại khai sát giới à? Bọn đầu sỏ ở đây đấy! À đúng rồi, có cần dao làm bếp không, tớ gọi người mang tới cho”.
“Ý cậu là…”
Một là kiêng nể vài phần, hai là diệt cỏ tận gốc.
Cố Tây Lương tiến lên kéo Nguyễn Ân ra sau lưng mình, kính cẩn gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
Chu Tử Ninh giận đến tím tái mặt mũi: “Ai là ông ngoại của anh? Chuyện chung thân đại sự của anh mà tôi phải biết qua miệng người khác, anh muốn tôi tức chết phải không? Sao anh không thể khiến tôi bớt lo như anh trai anh thế hả?”
Vội vã tiến hành đám cưới với Nguyễn Ân, sau đó Cố Tây Lương cũng cảm thấy mình bốc đồng, chỉ vì một sự kinh ngạc nhất thời mà không kịp suy nghĩ kỹ càng. Trong lòng vốn có bất an, nhưng giờ nghe Chu Tử Ninh nhắc đến Cố Nhậm, Cố Tây Lương lập tức trầm mặc, khẩu khí cũng trở nên lạnh băng.
“Đừng so sánh cháu và anh ấy!”
Chu Tử Ninh ngây người, thở dài.
“Chẳng lẽ cháu định đến chết cũng không chịu qua lại với nó? Nói thế nào hai đứa cũng là anh em ruột, vì một đứa con gái mà như thế có đáng không?”
Cố Tây Lương thản nhiên phản bác: “Ngày xưa ông cũng vì một người phụ nữ mà lạnh lùng với bà ngoại cả một đời đấy thôi.” Cố Tây Lương chọc một nhát vào vết thương của Chu Tử Ninh.
Đây chẳng phải do chính ông dạy sao? Một là không ra tay, hai là hạ độc chiêu. Chu Tử Ninh tức giận đến run rẩy, ông bước xuống, chĩa chiếc gậy trong tay về phía Cô Tây Lương.
Cố Tây Lương không tránh, nhắm mắt chịu đòn.
Mạc Bắc muốn ngăn mà không dám, sự lợi hại của ông Chu thế nào, anh ta đã từng được thấy.
Từ sau khi Cố Tây Lương mười chín tuổi, ngoài Hà Diệc Thư, không có ai khiến Cố Tây Lương nếm được mùi vị tình yêu. Lần đầu tiên gặp mặt, cô khẽ cong khóe môi, nói với anh bằng giọng hờ hững: “Cố Tây Lương năm hai? Tôi biết cậu, tài tử khoa Nghệ thuật”.
Cảm giác của Cố Tây Lương đối với Hà Diệc Thư đột ngột dâng trào, giống như đại dương tuổi trẻ đang gầm gào. Cô mang đến cho anh tất cả buồn vui mà một người trẻ nên có,
“Hà Diệc Thư, tân sinh viên có số điểm cao nhất trong lịch sử khoa Trung văn của đại học T. Cậu cũng không kém gì ai.”
Cô biết anh, anh cũng biết cô. Ngàn lời cũng không cần nói tiếp, chỉ cần một câu tình thơ ý họa, hóa ra cậu cũng ở đây. Hai người họ yêu nhau là một lẽ dĩ nhiên như nó vốn phải có.
Cố Tây Lương mãi mãi không bao giờ quên cảnh tượng khiến người ta ghê tởm ấy, Cố Nhậm ôm Hà Diệc Thư lên chiếc Benz màu đen, anh chạy theo ngăn lại, chạy đi hỏi, chạy đến dưới cổng khu chung cư của Cố Nhậm mà đứng đợi nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được sự ly biệt.
“Tây Lương, em yêu anh, nhưng tình yêu không phải là sự tín ngưỡng cả đời này của em. Anh có ước mơ của anh, anh muốn làm người nghệ sĩ rong ruổi khắp nơi, chẳng lẽ chúng ta cứ phải lang thang đầu đường góc chợ mà kiếm ăn ư? Em là một đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo khó, chỉ có thể tự lực cánh sinh, sự mê hoặc của những thứ tầm thường trên đời em chống lại không nổi. Anh không hiểu điều này bởi vì anh chưa từng chịu đựng khổ cực, anh không biết nó đáng sợ đến mức nào.”
Tình yêu luôn khởi đầu một cách thuần túy, một khi đã dính đến vật chất, nó sẽ chẳng thể chống đỡ nổi một cú kích động. Nhưng chẳng ai có tư cách đi phê phán hiện thực, quỹ đạo cuộc đời vốn được định sẵn như vậy, tất cả mọi người đều phải dựa vào phương hướng đó mà đi, chỉ là khi ấy Cố Tây Lương còn chưa hiểu rõ.
Anh điên cuồng chạy về nh


The Soda Pop