Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Lâm Phỉ Nhiên

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341204

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1204 lượt.

à, bẻ gãy toàn bộ bút vẽ, ném vung vãi màu nước khắp phòng ngủ, giường chiếu cũng dính màu. Và đó cũng là lần đầu tiên Cố Tây Lương học hút thuốc, Marlboro – Men Always Remember Love, đàn ông không bao giờ quên tình yêu. Từ trong một hốc cây tối đen, từ sặc sụa chảy nước mắt đến cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nửa tháng yên ắng qua đi, không để ý tới bất cứ ai, Mạc Bắc tới nhà tìm Cố Tây Lương khuyên giải, vừa mở cửa ra liền thấy ngay trước mặt là chiếc ghế bị đập ta tành. Cuối cùng Cố Nhậm vẫn phải gọi điện cho ông ngoại đang ở Thụy Sĩ trở về.
Nhà họ Cố có gia pháp của mình, Chu Tử Ninh phẫn nộ nhìn bộ dạng chán chường của Cố Tây Lương và một đống bừa bãi trong nhà. Ông sai người trói Cố Tây Lương lên ghế, không cho ăn, không cho uống, còn hạ lệnh không ai được phép tới cầu xin cho anh, nếu không phải tự gánh hậu quả, chuyện này cứ thế kéo dài ba ngày. Mạc Bắc còn nhớ rất rõ, ba ngày sau tới nhà họ Cố, thấy Cố Tây Lương được người ta đưa ra, mặt mày tái nhợt, môi khô nứt nẻ. Lúc đó, Chu Tử Ninh hỏi anh đã biết sai chưa, Cố Tây Lương uể oải cười, vẻ mặt bất cần đang định nói gì đó thì bị Mạc Bắc kịp thời ngăn lại.
“Đương nhiên biết sai.”
Sau đó, Chu Tử Ninh phất tay, ra hiệu cho Mạc Bắc đưa Cố Tây Lương về phòng. Lần đầu tiên Mạc Bắc mềm mỏng với người bạn thân của mình: “Tây Lương, quên đi, cậu quên mọi chuyện đi được không?”
Mạc Bắc còn tưởng sẽ nghe được câu phản đối, nhưng sau sự im lặng thật dài qua đi, ngoài dự liệu nhận được một tiếng: “Ừ”
Chính từ lúc đó, Cố Tây Lương đã thay đổi.
Sau khi quay lại trường học, anh xin chuyển khoa từ Nghệ thuật sang Tài chính. Việc này vốn không được phép nhưng với thế lực của nhà họ Cố, chẳng có gì là không thể. Chu Tử Ninh cũng không ra mặt, để mặc Cố Tây Lương muốn làm gì thì làm, dù sao ông cũng từng trải qua một tuổi trẻ như thế. Mỗi khi màn đêm hạ xuống, khuôn mặt kia đều xuất hiện trước mặt ông.
Mạc Bắc vô thức kéo Hòa Tuyết lùi lại, không muốn để mình và Hòa tuyết bị vạ lây. Chu Tử Ninh vốn là một người nóng nảy, ông cầm gậy khua khua vài cái, tạo ra tiếng gió vù vù. Nguyễn Ân là một cô gái luôn đứng ra giúp người bên cạnh mình lúc nguy nan, ở quán bar ngày đó như thế, hôm nay ở đây cũng vậy, không kịp suy nghĩ gì đã chạy lên chắn trước mặt Cố Tây Lương, hai tay dang rộng, tư thế bảo vệ.
Đầu gậy dừng lại cách người Nguyễn Ân vài xentimét. Nguyễn Ân đợi một lúc thấy cơ thể mình không có chỗ nào đau nhức, mới chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt không tỏ rõ thái độ của Chu Tử Ninh. Hòa Tuyết bấy giờ mới có phản ứng, gạt Mạc Bắc sang một bên xông lên kéo Nguyễn Ân về, miệng bắt đầu lộng ngôn: “Sao ông lại đi can thiệp vào chuyện thanh niên chúng cháu làm gì chứ? Cố Tây Lương dù sao cũng là cháu ngoại của ông, hơn nữa Nguyễn ân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra mà ông đã hung dữ với cô ấy như vậy, rõ ràng là muốn bức ép người khác.”
Chu Tử Ninh bị mà đấu võ mồm của Hòa Tuyết lôi về hiện thực, đáy mắt ông thoáng hiện lên một sự khen ngợi, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc: “Cháu nghĩ ta không nên xen vào à? Đang chỉ trích ta sao?”.
“Cháu nói đều là sự thật, chúng cháu mỗi người có suy nghĩ riêng, người lớn các vị không nên nhúng tay vào, mà dù có muốn nhúng cũng chẳng được. Ông cho rằng ông đang làm cách mạng chắc? Nói người khác không nghe liền động tay động chân, làm như cuộc đại tàn sát không bằng.”
Chu Tử Ninh tiếp tục hỏi: “Ơ, thế cháu không sợ ta sao?”
Hòa Tuyết chột dạ, có sợ nhưng không cam lòng: “Vì sao cháu phải sợ ông? Ông không còn khỏe, muốn đánh nhau cũng không phải đối thủ của cháu. Cháu…cháu từng học võ Nhật Bản đấy!”
Mạc Bắc trong lòng tràn ngập sự hối hận, lẽ ra không nên đưa bà cô này tới đây, họa lớn, họa lớn thật rồi!
Thế nhưng ngay sau đó, cả sảnh lớn vang lên tiếng cười sảng khoái hiếm thấy. Mọi người đều sửng sốt nhìn Chu Tử Ninh.
“Được, được lắm! Rất ít ai dám mạnh miệng trước mặt ta như thế! Cô bé rất có tương lai!”
Không ngờ Hòa Tuyết chẳng những trở thành mèo mù vớ cá rán, còn làm xẹp xuống cơn giận dữ của ông Chu, trái tim đang lửng lơ giữa lồng ngực của Mạc Bắc nhẹ nhàng được hạ về chỗ cũ.
Chu Tử Ninh lúc này đã nhìn thẳng vào Cố Tây Lương: “Đi sang bên kia, đồ mất dạy!”, rồi ông lại đi tới trước mặt Nguyễn Ân, vẻ mặt bất giác trở nên ôn hòa từ khi nào, một lúc lâu mới nói: “Sao? Không định mở miệng gọi ông ngoại một tiếng à?”
Nguyễn Ân kinh ngạc, không biết đây có phải là ông Chu nổi trận tam bành muốn đánh người vừa nãy không, nhưng trong lòng cô thầm mừng rỡ. Như vậy có được coi là mình được chấp nhận rồi hay không? Nguyễn Ân không ngờ bản thân được người khác công nhận lại là một việc kích động đến vậy, có lẽ vì đây là người thân của Cố Tây Lương nên cô mới cảm thấy vui vẻ lạ thường đến vậy chăng?
Đúng là yêu ai yêu cả đường đi.
Ra khỏi sảnh lớn, Cố Tây Lương nhờ Mạc Bắc lái xe của mình về, một lát sẽ có người khác đưa anh và Nguyễn Ân về sau. Mạc Bắc gật đầu, kéo Hòa Tuyết không biết điều ra sân. Lúc nãy trong nhà Hòa Tuyết đã nghe loáng thoáng vào đầu được c