
Tác giả: Tử Tuyền
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134743
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/743 lượt.
c cũng sẽ không mất gì nha!" Người phụ nữ hung ác nói.
Nghe một chút xem lời nói của cô ta có ý gì đây?! Sao con người bây giờ lại không có lòng xấu hổ như thế? Rõ ràng mình không đúng, vậy mà còn hung dữ với người khác!
"Này! Các người. . . . . ." Bọn họ cho rằng mình có hai người, cô sẽ không dám hung dữ lại với bọn họ, phải không?
"Làm sao vậy?" Nhạc Quân Lỗi mua đồ xong trở lại, liền nhìn thấy cô có vẻ tức giận.
"Quân Lỗi, " Cô kéo tay của hắn, tức giận nói với hắn nói: "Bọn họ chen ngang!"
Hiểu rõ đại khái về tình huống, Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt nhìn về phía đôi tình lữ kia nói: "Mời các người xếp hàng."
Người phụ nữ đó nhìn thấy bộ dáng trẻ tuổi tuấn tú của Nhạc Quân Lỗi, ánh mắt sáng lên, vốn là bộ dáng hung ác nhất thời biến thành e lệ thẹn thùng, Lạc Nghiên Vũ thấy được thực cảm thấy không thể tin được.
Người đàn ông kia thấy bạn gái vẫn nhìn chằm chằm vào người con trai ở trước mắt, trong lòng hết sức tức giận, như tên côn đồ nói: "Chúng tôi không muốn, cậu có thể làm gì được?"
"Là không thể làm gì." Nhạc Quân Lỗi với vẻ mặt lạnh lùng nói."Chẳng qua, mời xem phía sau một chút."
Những người xếp hạng phía sau đôi tình lữ đó nếu không phải dùng ánh mắt hung tợn, thì chính là mang theo ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm họ, có rất người tỏ thái độ không hài lòng với hành vi dám chen ngang của họ.
Đôi tình lữ đó cả kinh, lập tức chạy trối chết, không dám phách lối nữa.
"Hừ! Xem bọn họ sau này có dám chen ngang nữa không!" Lạc Nghiên Vũ hả hê nói.
Nhạc Quân Lỗi lẳng lặng nhìn dáng vẻ cô cười.
Sau khi mua vé vào rạp, bọn họ tìm được chỗ ngồi ngồi xuống.
Trong thời gian chờ đợi chiếu phim, Lạc Nghiên Vũ vừa ăn Popcorn vừa nhìn chung quanh.
Bỗng dưng, cô nhìn thấy người quen, là Giang Linh và vị Lưu tiên sinh của phòng kế hoạch. Nhìn động tác thân mật của hai người đấy, trong lòng cô thầm nghĩ chẳng lẽ hai người này đã trở thành một đôi rồi sao? Quả thật như thế, cô thật không thể không bội phục Giang Linh! Mới qua mấy ngày, mà đã phát triển nhanh như vậy. Nếu Giang Linh biết được cô nhìn thấy bọn họ hẹn hò, không biết có giật mình hay không? Cô nghĩ tới ý nghĩ xấu, không tự chủ được bật cười.
"Cô đang cười cái gì?" Nhạc Quân Lỗi miễn cưỡng nhìn cô cười mà không giải thích được.
"Tôi thấy được đồng nghiệp ở công ty."
"Chuyện này thì có gì đáng buồn cười?"
"Không có gì!" Lạc Nghiên Vũ cười tủm cho qua.
*************
Thứ hai, là một vòng công việc bắt đầu.
"Chào buổi sáng, Nghiên Vũ."
"Chào buổi sáng."
"Em cười rất cổ quái đó!" Giang Linh kỳ quái nhìn cô.
"Nào có!" Lạc Nghiên Vũ phủ nhận, giống như vô ý hỏi: "Ngày nghỉ có đi chơi không vậy?"
Giang Linh liền đỏ mặt, lập tức trả lời: "Không có nha!"
"Hả?" Lạc Nghiên Vũ kéo dài thanh âm."Không có đi xem phim sao?"
"Ah, sao em biết được?" Giang Linh nghi ngờ hỏi, nhưng khi cô thấy được vẻ mặt tươi cười mập mờ của Lạc Nghiên Vũ liền hiểu rõ."Em nhìn thấy chị?"
"Chính xác mà nói, là thấy ‘ hai người ’." Lạc Nghiên Vũ giễu cợt cô ấy.
"Trùng hợp như thế?" Giang Linh kinh ngạc.
"Đúng vậy, chính là trùng hợp như thế!" Lạc Nghiên Vũ trêu ghẹo nói."Hai người tiến triển không tệ nha!"
"Ghét! Chớ cười người ta!" Giang Linh lộ ra nụ cười xấu hổ.
Nhìn bộ dáng của cô ấy, hẳn là đang say đắm trong bể tình rồi.
"Giang Linh, thành thật mà nói, có phải chị và Lưu tiên sinh đã chính thức quen nhau rồi, đúng không?"
"Ừ!"
"Có phải quá nhanh hay không?" Mới được có mấy ngày, không khỏi quá nhanh chóng đi!
Giang Linh cười nói: "Chị cũng cảm thấy như vậy, nhưng cho rằng làm thế là đúng, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như thế."
Tình yêu quả nhiên sẽ khiến cho người ta mất đi lý trí! Lạc Nghiên Vũ thầm nghĩ như thế ở trong lòng.
"Nghiên Vũ ở buổi quan hệ hữu nghị lần trước, em có cảm tình với người nào không? Chị có thể bảo Sĩ Hiền giúp em." Giang Linh hưng trí bừng bừng hỏi.
Sĩ Hiền chính là tên của vị Lưu tiên sinh kia.
"Không cần đâu." Sau khi cô ấy có người yêu, liền muốn giúp cô dắt dây tơ hồng sao?"Cám ơn ý tốt của chị."
"Thật sự?"
Lạc Nghiên Vũ khẳng định gật đầu.
"Vậy được rồi!"
****************
Đi ra khỏi tòa nhà trường đại học, Nhạc Quân Lỗi đi tới bãi đậu xe.
"Quân Lỗi, chờ một chút!"
Nhạc Quân Lỗi dừng lại, nhìn người gọi hắn là Phương Thế Kiệt.
Phương Thế Kiệt là bạn học cùng lớp của hắn, bởi vì trong trận bóng rỗ giải tân sinh lúc đó bọn họ cùng chơi bóng mà khiến cho hai người tiến tới tình bạn hữu nghị thân thiết.
"Hiện tại có rảnh không?" Phương Thế Kiệt hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Mấy người bọn mình muốn chơi một trận bóng ba đấu ba, muốn tìm cậu cùng chơi, có hứng thú không?" Có Quân Lỗi gia nhập, nhất định chơi bóng sẽ hăng say hơn.
"Được." Hoạt động gân cốt một chút, có gì không thể đây?
Nhạc Quân Lỗi thay đổi hướng đi, chuyển hướng đi tới sân bóng rỗ.
Trên sân bóng rổ, mấy đại nam sinh đang nghiêm túc đánh cầu, chia làm hai đội trình diễn một trận đấu công phòng (1) hấp dẫn. Phe phòng thủ cố gắng coi chừng ph