Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gia Sư Có Vấn Đề

Gia Sư Có Vấn Đề

Tác giả: Tử Tuyền

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134736

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/736 lượt.

òng tuyến, không để cho đối phương dễ dàng đạt được; mà từ một cuộc phản công của người cầm bóng, lại có thể tìm kiếm điểm sơ hở trong phòng thủ để đột phá.
(1) : Tấn công, phòng thủ
Nhạc Quân Lỗi dùng ánh mắt ra hiệu cho Phương Thế Kiệt đang cầm bóng, sau đó xoay người nhanh chóng chạy đến dưới rổ bóng; Phương Thế Kiệt nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn thì ngay lập tức dẫn bóng truyền tới dưới rổ, Nhạc Quân Lỗi vừa chạm được tới bóng liền nhảy lên ném vào rổ. . . . . . Nhạc quân lỗi thành công giành được hai điểm.
Khi thể lực hao hết thì bọn họ mới nguyện ý kết thúc cuộc so tài ba đấu ba này.
"Hôm nay chơi bóng thật đã quá!"
"Hôm nào lại so tài tiếp nhé."
Mấy người cùng chơi bóng lục tục đi, chỉ còn lại Nhạc Quân Lỗi và Phương Thế Kiệt ngồi ở bên sân nghỉ ngơi.
"Thân thủ của cậu vẫn linh hoạt như thế." Phương Thế Kiệt khen ngợi kỹ thuật dẫn bóng của Nhạc Quân Lỗi.
"Cậu cũng không kém." Hắn cũng không keo kiệt mà ca ngợi lại.
"Chúng ta có được tính là anh hùng luyến tiếc anh hùng không?" Phương Thế Kiệt cười hỏi.
"Không biết, nhưng mà mình lại có thể xác định chúng ta không phải anh hùng." Nhạc Quân Lỗi trả lời rất hay.
Câu trả lời của hắn, khiến Phương Thế Kiệt nhịn không được phá lên cười."Quân Lỗi, không ngờ cậu cũng hài hước như vậy."
Khóe miệng Nhạc Quân Lỗi khẽ nhếch lên.
Chính là kỳ quái như vậy. Rõ ràng hắn và Phương Thế Kiệt là hai người có cá tính giống như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, một lạnh một nóng, thế nhưng bởi vì niềm đam mê bóng rổ mà trở thành bạn bè! Đây là hắn dự đoán không được! Giống như hắn không ngờ được bởi vì Lạc Nghiên Vũ mà hắn sẽ thay đổi mình, không những thế còn hòa hợp với cha thật tốt. Chỉ có thể nói: Sự đời như bàn cờ, thay đổi liên tục!
"Không sợ nói cho cậu biết, thời điểm mình lần đầu tiên thấy cậu ở đợt huấn luyện cho tân sinh viên, còn rất xem thường cậu." Phương Thế Kiệt chậm rãi nói ra.
Nhạc Quân Lỗi nhướng mày, chờ đợi cậu nói tiếp.
"Khi đó từ vẻ mặt đến bộ dáng của cậu lúc nào cũng lạnh lùng, giống như dù có xảy ra chuyện gì đều không liên quan tới cậu, mình lúc ấy cảm thấy cậu rất kiêu ngạo." Còn có chút ghen tị vì dáng dấp của hắn đẹp trai hơn cậu."Nhưng sau khi tiếp xúc với cậu, mình mới phát hiện đó là cá tính vốn có của cậu, mới thay đổi cái nhìn về cậu."
"Vậy thì thật cám ơn cậu rồi." Nhạc Quân Lỗi mỉm cười nói.
Phương Thế Kiệt cất giọng cười to, tiếng cười dừng lại thì hỏi một câu không liên quan gì nhau: "Cậu còn liên lạc với Lạc học tỷ không?"
"Vì sao hỏi chuyện này?" Nhạc Quân Lỗi nhíu mày hỏi.
"Cũng không có gì, xem như là tò mò đi!" Cậu nhún nhún vai."Bởi vì trong trường học ngoại trừ Diêu học tỷ có quan hệ thân thích với cậu ra, thì Lạc học tỷ là người khác phái duy nhất có thể khiến cho cậu nhìn bằng ánh mắt khác."
Cậu biết được Diêu Ngọc Tiệp và Nhạc Quân Lỗi là quan hệ chị em họ, bởi vì có một lần cậu trùng hợp nhìn thấy hắn và hai vị học tỷ đang dùng cơm ở phòng ăn của trường học, đi qua lên tiếng chào hỏi, trong lúc nói chuyện phiếm mới biết được .
Cậu vốn cho là bởi vì Lạc học tỷ là bạn tốt của Diêu học tỷ, cho nên thái độ của Quân Lỗi đối với cô ấy mới không giống với những cô gái khác như thế; nhưng sau khi cậu thấy được cảnh tượng Quân Lỗi và Lạc học tỷ ở chung, cậu liền bác bỏ những suy đoán trước đó. Sau đó cậu lại biết được Lạc học tỷ đã từng làm gia sư cho Quân Lỗi, thì mới hiểu rõ vì sao thái độ của Quân Lỗi đối với cô ấy khác nhau như thế.
Nhìn bằng ánh mắt khác? Nhạc Quân Lỗi thầm cười ở trong lòng.
Hắn là luôn nhìn cô với ánh mắt khác, từ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc rồi khuyên nhủ hắn phải học thật giỏi, hắn liền không thể không nhìn cô với ánh mắt khác được.
"Cô ấy bây giờ đang làm việc." Gián tiếp trả lời là hắn và Lạc Nghiên Vũ vẫn giữ liên lạc.
"Làm việc ở đâu?"
Không muốn tiết lộ quá nhiều về chuyện của cô, hắn nhàn nhạt nói: "Cậu hỏi quá nhiều rồi đấy!" Đeo ba lô lên, đứng dậy rời đi.
"Mình chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi." Những lời này là nhìn bóng lưng của hắn nói.
Tại sao đi nhanh như vậy chứ? Phương Thế Kiệt lầu bầu nói trong miệng.






Xuân đi thu đến , vòng đi vòng lại, cuộc sống đại học của Nhạc Quân Lỗi trong lúc vô tình đã kết thúc. Sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, hắn cũng không vội tiếp nhận Bùi Á, ngược lại đang đợi giấy gọi nhập ngũ.
Không sai! Hắn quyết định trước hết phải hoàn thành nghĩa vụ quốc dân, sau khi trở về mới tính toán tới tương lai của hắn.
Hai tháng sau, giấy thông báo nghĩa vũ quân sự của hắn được gửi tới, xác định ngày nhập ngũ.
Vào một buổi tối, Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân đến thăm Quân Lỗi.
"Quân Lỗi, con đi lính phải chăm sóc mình thật tốt đấy." Trầm Vân không yên tâm nói. Kể từ khi Quân Lỗi tha thứ cho bọn họ, bà xem hắn như con trai ruột của mình mà đối đãi.
Hiểu được suy nghĩ này của Nhạc Quân Lỗi, Trầm Vân thế này mới yên tâm.
"Tóm lại, con chính là muốn cha chống đỡ thêm vài năm nữa, mới có thể về hư