
Tác giả: Tử Tuyền
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 134754
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/754 lượt.
ấy bội phục không thôi đối với công phu trở mặt nhanh như bàn tay của cô ta.
"Hà thư ký, sao cô còn chưa về?" Nhạc Quân Lỗi nhíu mày, hắn không phải muốn cô ta tan sở về trước rồi sao?
"Tổng giám đốc chưa về, tôi làm sao dám về trước!" Hà Mẫn mềm mại đáng yêu nhìn hắn, thanh âm ngọt phải ngán chết người.
Lạc Nghiên Vũ nhàn nhạt hừ một tiếng, khinh thường nói: "Chỉ sợ là có dụng ý khác thôi?"
Lời của cô..., chọc cho khóe môi Nhạc Quân Lỗi khẽ cong lên.
Ánh mắt Hà Mẫn hung tợn bắn tới Lạc Nghiên Vũ, cô ta thiếu chút nữa đã quên còn có người phụ nữ không biết điều này.
Cô ta nhất định phải ở trước mặt tổng giám đốc tố cáo cô, khiến cho phải mất đi công việc mới được!
"Tổng giám đốc, người phụ nữ này tại thời điểm tan sở rồi lại chạy tới lầu cuối, nhất định là lòng dạ xấu xa. . . . . ."
"Hà thư ký, sao lại không để cho tôi tự nói?" Lạc Nghiên Vũ đánh gãy lời của cô ta, cười đi đến gần Nhạc Quân Lỗi, khoác lên cánh tay của hắn nói: "Quân Lỗi, cậu kêu tôi đi lên đây chờ cậu, nhưng có người mặt nặng mặt nhẹ với tôi, còn nói tôi là muốn quyến rũ cậu, cậu nói phải làm sao?"
Ngươi phụ nữ này lại có thể gọi trực tiếp tên của tổng giám đốc, hơn nữa còn kéo kéo cánh tay tổng giám đốc khiến Hà Mẫn kinh ngạc trợn to mắt.
Mặc dù Nhạc Quân Lỗi không rõ ràng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn hiểu được cô là thật sự bị chọc giận. Nếu cô đã chỉ đích danh muốn hắn giúp cô trút cơn giận, hắn đương nhiên phải phối hợp rồi.
Hắn lạnh nhạt nói: "Hà thư ký, cô ngày mai không cần đến nữa, về phí tổn sa thải tôi sẽ bảo bộ phận kế toán tính toán cho cô." Hắn đã sớm đối với việc cô hữu ý vô ý ôm ấp yêu thương cảm thấy không nhịn được.
Hà Mẫn nhất thời trắng xanh cả mặt."Tổng giám đốc, tôi đã làm sai điều gì?"
"Bởi vì cô đã làm những chuyện vượt qua bổn phận của mình, quan trọng nhất là, cô chọc tới người không nên chọc nhất!" Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, tuyệt không cho phép có người dám vu tội Nghiên Vũ.
Người không nên chọc nhất? Hà Mẫn nhìn về vẻ mặt không vẻ gì của Lạc Nghiên Vũ, không thể tin được!
Không muốn để ý tới Hà Mẫn đang ngây người như phỗng, Nhạc Quân Lỗi đưa Nghiên Vũ đi vào phòng làm việc.
Vừa vào đến phòng làm việc, Lạc Nghiên Vũ buông tay đang khoác Quân Lỗi ra, tự mình tự mình ngồi lên ghế salon.
"Còn đang tức giận?" Nhạc Quân Lỗi ngồi vào trước mặt cô.
"Không nổi giận." Lạc Nghiên Vũ nhẹ lay động đầu, "Cô ta đã bị mất việc." Tiếp đó cô nghĩ tới một vấn đề: "Tôi hại cậu tạm thời mất đi một người thư ký, làm thế nào bây giờ?"
Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt cười nói: "Cô đây không cần lo lắng? Bùi Á còn nhiều nhân tài, tìm thêm một người không là vấn đề. Hay cô tới giúp tôi đi?"
"Tôi mới không cần!" Lạc Nghiên Vũ vội vàng cự tuyệt, "Thư ký tổng giám đốc cũng không phải là dễ làm như vậy, nhiều việc, áp lực lớn, tôi tự nhận không cách nào đảm nhiệm." Cô vẫn là làm công việc nhẹ nhõm một chút là tốt rồi.
"Thì ra là tôi ngược đãi thư ký của tôi như vậy ư?" Hắn nhướng mày kiếm lên.
"Biết là tốt rồi!" Lạc Nghiên Vũ nói xong, nhịn không được mà cười.
Thấy tâm tình cô chuyển tốt, Nhạc Quân Lỗi đứng dậy đi xem xem bản Fax đã được gửi đến chưa. Ở trên máy fax rốt cuộc thấy được tài liệu mình muốn, hắn lấy ra xem xét, một lát, hắn cất bản Fax vào trong ngăn kéo rồi khóa lại.
"Có thể đi rồi."
"Vậy thì tốt quá, tôi đói đến mức ngực dán vào cả lưng rồi !" Lạc Nghiên Vũ cười khì khì.
Bọn họ cùng rời khỏi công ty.
Ban đêm, sau khi Lạc Nghiên Vũ ở dưới lầu nói lời từ biệt với Nhạc Quân Lỗi, đi lên lầu thì trông thấy bà chủ nhà đang chờ ở cửa.
"Lạc tiểu thư, cô đã trở về."
"Bà Lý, bà là muốn tới thu tiền nhà sao?" Còn chưa tới ngày a!
"Ách. . . . . ." Bà Lý muốn nói lại thôi.
Mặc dù Lạc Nghiên Vũ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cô vẫn nói: "Bà Lý, chúng ta đi vào lại nói."
"Cũng được."
Lạc Nghiên Vũ mở cửa rồi bật đèn lên."Cháu rót chén nước cho bà nhé."
"Không cần." Bà Lý khéo léo cư tuyệt cô."Tôi nói xong chuyện liền đi."
Lạc Nghiên Vũ rửa tai lắng nghe.
"Chuyện là như vầy, bà con xa của tôi quyết định lên đấy tìm việc làm, vì muốn tiết kiệm tiền, cho nên muốn sống nhờ ở đây với tôi, nhưng nhà tôi không có phòng trống nữa, cho nên. . . . . ."
"Cho nên bà muốn thu hồi căn nhà này cho người thân thích đấy ở?" Lạc Nghiên Vũ tiếp lời lời nói còn chưa nói xong của bà ấy.
"Đúng vậy." Bà Lý ngượng ngùng nói.
"Không thể mời người đó thuê phòng khác sao? Bà có thể lấy tiền thêu phòng của tôi trợ cấp tiền thuê cho người đó a" Lạc Nghiên Vũ nghĩ tới biện pháp khả thi.
"Không thể." Bà Lý một hơi phủ quyết.
"Tại sao? Như vậy không phải người đó cũng tiết kiệm được tiền thuê phòng ư?"
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Bà Lý ấp úng nói không nên lời, đột nhiên bà cái khó ló cái khôn, nói: "Bởi vì người thân thích đó của tôi có bệnh tim, ở nơi này chỉ cách chúng tôi một tầng lầu, sẽ dễ dàng chăm sóc hơn."
Thì ra là như vậy! Vậy cô chỉ đành phải chuyển đi rồi.
Cô thở dài một hơi mà nói ra: "Bà Lý, tôi sẽ nhanh chóng đi tìm chỗ ở mới rồi dọn đ