80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gia Sư Có Vấn Đề

Gia Sư Có Vấn Đề

Tác giả: Tử Tuyền

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134749

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/749 lượt.

lúc đầy tháng, thật đáng yêu đó! Hiện tại lớn một chút, không biết được có phải trở nên đáng yêu hơn hay không?
"Mình biết rồi." Cô ấy rất vui vì có thể cùng bạn tốt chia sẻ niềm tự hào của mình.
"Jayson khỏe không?"
"Anh ấy a, khỏe vô cùng, vừa tan tầm đã cướp việc chăm sóc đứa bé với mình rồi, nghiễm nhiên một bộ bộ dạng người cha tốt."
"Vậy rất tốt a! Cậu có thể nhẹ nhõm một chút." Cô rất cao hứng thay cho Ngọc Tiệp, vì cô ấy có thể gả cho người chồng tốt như vậy.
"Ừ!" Từ trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của trẻ con, chỉ nghe Ngọc Tiệp lập tức nói: "Bảo Bảo tỉnh, không thèm nghe cậu nói nữa, lần sau hàn huyên nhé." Cô ấy vội vàng cúp điện thoại.
Lạc Nghiên Vũ buồn cười cúp điện thoại, đại khái khó hiểu cái gì gọi là"Có tử vạn sự sung túc" !
Hôm sau, Lạc Nghiên Vũ như thường đến công ty đúng giờ đi làm.
"Mọi người, chào buổi sáng nhé!" Cô tinh thần sáng láng chào hỏi đồng nghiệp.
Kỳ quái! Như thế nào mọi người vây tại một chỗ giống như đang thảo luận chuyện gì?
Giang Linh vừa trông thấy cô, lập tức kéo cô gia nhập với bọn họ, một bộ bát quái nói: "Nghiên Vũ, nghe nói chiều hôm qua ở trong hội nghị cổ đông, Tổng giám đốc tuyên bố về hưu, muốn để con của ông ấy tới tiếp nhận vị trí nha!"
Lạc Nghiên Vũ vừa nghe, trong đầu rung lên một tiếng ầm vang dội, đây là không phải coi như Quân Lỗi muốn trở về rồi ư?
Cô vội hỏi: "Là thật sao? Có nói lúc nào không?"
"Nghiên Vũ, làm sao em kích động như thế?" Giang Linh cảm thấy kỳ quái, còn những đồng nghiệp khác cũng buồn bực mà nhìn cô.
Vừa nghe lời nói của Giang Linh, Lạc Nghiên Vũ mới phát hiện được mình là quá mức kích động, vội vàng bình ổn lại tâm tình của mình.
"Không có gì! Em chỉ là tò mò về tổng giám đốc mới mà thôi." Cô chột dạ nói.
Giang Linh và các đồng nghiệp tiếp nhận lý do này, lại tiếp tục ồn ào thảo luận về vị tổng giám đốc mới, Lạc Nghiên Vũ ở một bên lẳng lặng nghe.
"Nghe nói tuần sau Tổng giám đốc mới sẽ phải nhậm chức rồi."
"Nhanh như vậy?"
Đúng a! Mỗi lần đều làm cho cô một chút chuẩn bị tâm tư cũng không có. Cô nói thầm ở trong lòng.
"Không biết Tổng giám đốc mới là người như thế nào?"
Bỏ qua một bên cá tính lạnh lùng không nói, miễn cưỡng còn có thể nói là hoàn mỹ. Cô nhớ tới tính tình lạnh nhạt của hắn.
"Chao ôi! Nếu là Tổng giám đốc trẻ tuổi, cũng muốn xem xen hắn lớn lên đẹp trai hay không đẹp trai a!"
Đẹp trai! Đẹp trai đến làm người ta ghen tỵ! Điểm này có thể không cần hoài nghi.
"Oa! Rất mong đợi nhìn thấy anh ta đó!"
Mong đợi? Cô mong đợi nhìn thấy hắn sao?
Lạc Nghiên Vũ đi trở về chỗ ngồi của mình, càng không ngừng tự hỏi mình vấn đề này.
Đáp án là khẳng định! Nhưng mà, có ích lợi gì đây? Có lẽ hắn đã sớm quên cô, nếu không sẽ không ba năm qua ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
"Nghiên Vũ, Nghiên Vũ? Em làm sao vậy?"
Lạc Nghiên Vũ mất hồn mãi cho đến Giang Linh lên tiếng gọi cô, cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Không có gì, đang suy nghĩ chút chuyện thôi." Cô nhàn nhạt cho qua.
Giang Linh cũng không hỏi nhiều, làm chuyện của mình.
Quên đi! Suy nghĩ nhiều cũng không được gì! Lạc Nghiên Vũ gạt bỏ vẻ u sầu phiền muộn đấy, chuyên tâm làm việc.
Mấy ngày kế tiếp, Lạc Nghiên Vũ cảm giác những ngày này trôi qua rất chậm, lúc làm việc thường không yên lòng, các đồng nghiệp cho là cô ngã bệnh, rối rít tới đây quan tâm tình trạng của cô.
"Nghiên Vũ, mấy ngày cô sao vậy? Dường như tinh thần không tốt lắm nha!" Đồng nghiệp Dương Hạo cười hỏi cô.
"Có thể là ngủ không ngon, cho nên tinh thần kém một chút." Lạc Nghiên Vũ vừa sửa sang lại tài liệu trên bàn vừa nói.
"Vậy tôi an tâm rồi."
"Cám ơn anh quan tâm." Cô đáp lại anh ta bằng một cười.
Cô mới vừa vào công ty thì Dương Hạo giúp cô rất nhiều, cho tới nay cũng đều đối với cô rất tốt.
Vừa đến năm giờ, các nhân viên đều dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về.
"Nghiên Vũ, có muốn cùng đi ăn cơm với chị và Sĩ Hiền không?" Giang Linh hỏi.
Lạc Nghiên Vũ lắc đầu, "Không cần đâu, em về nhà ăn thì tốt rồi." Cô mới không cần đi làm kỳ đà cản mũi người ta đâu.
"Vậy chị đi trước nhé!" Giang Linh vội vã đi gặp tình lang.
Lạc Nghiên Vũ từ từ thu dọn một đống tài liệu hỗn độn trên bàn xong, mới cầm lấy ví da rời khỏi công ty.
Quay về chổ ở trước, cô đi vòng qua siêu thị lân cận đi mua một chút rau dưa, trái cây về lấp đầy tủ lạnh nhỏ đã trống không .
Cô xách một bọc đồ lớn từ từ bước đi thong thả quay về chổ ở, nhưng khi đi ngang qua một ngõ hẻm thì thình lình từ ngõ hẻm có một người đàn ông lao ra đụng phải cô làm cho cô ngã té xuống đất.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Người đàn ông đó đỡ cô, cũng nhặt lượm lại đồ của cô đang rơi tán loạn trên đất rồi giao lại cho cô."Thật xin lỗi! Bởi tôi đang vội, cho nên. . . . . ." Anh ta thành khẩn mà nói xin lỗi, thần sắc hết sức vội vàng.
Lạc Nghiên Vũ phủi quần áo, nói: "Tôi không sao." Anh ta cũng không phải là cố ý.
Cô dò xét lại mình một chút, cánh tay có mấy vết xây xước nhỏ, nghĩ thầm trở về thoa thuốc lên thì tốt rồi.