
Tác giả: Phong Tử Tam Tam
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341447
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1447 lượt.
ành một đường ngang. Vinh Nhung đúng mực liếc anh một cái, "Ăn nhiều rau dưa mới có lợi, không cho kiêng ăn."
"...." Vinh Hưởng cầm đũa vén đẩy đóng rau cải kia ra. Vinh Nhung lập tức nghiêng người tới lẩm bẩm một câu, "Nếu em phát hiện anh len lén đem giấu nó đi, thì định ước hằng tuần của chúng ta coi như là phế thải."
Vinh Hưởng giận tái mặt, ai oán nhìn người bên cạnh. Cuối cùng cũng thỏa hiệp với Vinh Nhung, thật sự là nhìn anh giả bộ đáng thương làm cho cô mềm lòng. Vinh Hưởng bị nắm ngay điểm yếu, cắn răng, cuối cùng nịnh nọt mà nói: "Vậy nếu anh ăn, vậy thì có thể năm ngày hai lần không?"
Hai người nhỏ nói, Vinh Nhung thấy Hồng Mộ đã nhìn về bên này vài lần, ở dưới bàn đá anh một cước, toét miệng cười nói, "Nằm mơ, dài dòng nữa là ngay cả lần thứ hai cũng đừng thương lượng."
"....Bà chằn!" cuối cùng Vinh Hưởng từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, buồn bực không lên tiếng nuốt mớ rau kia.
Hồng Mộ nhìn vẻ mặt xanh xao con trai của, lại nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Nhung Nhung, nhíu mày không lên tiếng. Hồng Mộ quan sát mấy ngày, rốt cuộc không nhịn được bắt con trai ép hỏi, "Tiểu tử thúi, con mai thành thật khai báo cho mẹ, có phải còn làm chuyện gì không tốt với Nhung Nhung hay không?"
Khóe miệng Vinh Hưởng co giật liên tục, từ từ lấy móng vuốt của mẹ mình ra khỏi lỗ tai anh, "Mẹ nói gì đấy?" Anh làm chuyện gì không tốt với cô, mỗi lần còn phải đem hết tất cả vốn liếng dụ cô để cho cô vui vẻ. Qua mấy lần, quả thật so với tập gym còn mệt hơn.
Vinh Hưởng vẫn mất hồn, cầm ly nước lên che giấu tâm tình của mình.
Hồng Mộ nhìn vẻ mặt của anh không ngừng biến hóa, ngón tay vuốt ve cằm, không nhanh không chậm hỏi, "Vậy lần trước, hai đứa nói một lần là cái gì?"
Vinh Hưởng suýt chút nữa là phu hết nước mới vừa uống ra, im lặng trừng mắt nhìn người khởi xướng, "Đó là đi làm công ích!"
"Công ích?" Hồng Mộ nghi ngờ nhìn ánh mắt anh đầy mờ ám, "Cái gì là công ích?"
"Ưm...." Ánh mắt Vinh Hưởng đảo một vòng rồi nhìn xuống sàn nhà, "Giúp người làm niềm vui công ích."
Hồng Mộ chắc lưỡi hít hà, "Con còn có niềm vui khi giúp người sao?"
"Dĩ nhiên." Vinh Hưởng yên lặng nghĩ, khiến cho Vinh Nhung vui vẻ cũng là giúp người vui vẻ?
Hồng Mộ nhìn con trai mình lại mất hồn, cũng không che giấu thử dò xét, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, bày ra dáng vẻ uy nghiêm, "Bạn học Vinh Hưởng, mẹ con có việc hỏi con, con phải nói thật."
"Vâng, mẹ hỏi đi."
"Có phải là con thích Nhung Nhung hay không? Hai đứa… đang yêu nhau?"
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ của Hồng Mộ, khinh bỉ nhếch môi, "Mẹ, khỏi phải giả bộ. Không phải là mẹ rất thích Nhung Nhung hay sao, mỗi ngày ở trước mặt của con, khoe em ấy lên trên giờ dưới đất, nếu còn mà không còn nhìn ra nữa thì còn sẽ hoài nghi chỉ số IQ của mình rồi."
Hồng Mộ từ từ cười ra tiếng, vỗ vai của con trai, "Tiểu tử thúi, con không ngu tí nào. Mẹ con ra ám hiệu cho con nhiều lần rồi, mỗi lần thấy học sinh nam viết thư cho Nhung Nhung thì mẹ liền ám chỉ với con, thấy con vất vả lắm mới có thể tiếp cận được, sao còn không chịu xuống tay, sợ rằng con sẽ chịu thua thiệt. Không ngờ con đã sớm hoạt động bí mật rồi...."
Vinh Hưởng lạnh mặt, bắt được tin tức quan trọng nhất trong lời nói của Hồng Mộ, "Mẹ nói, có học sinh nam viết thư tình cho Vinh Nhung?"
"A." Hồng Mộ ngẩn người, "Con không biết sao? Không có ít đâu, hôm qua mẹ còn thấy có một người gọi là Thẩm Trạng gửi tin nhắn cho Vinh Nhung đó."
Lồng ngực cường tráng của Vinh Hưởng kề sát vào cô, quanh người cũng tản ra hơi thở đậm chất đàn ông. Nghĩ tới những hồi ức tốt đẹp đơn thuần trong trí nhớ, Vinh Nhung hơi hoảng hốt. Cho đến khi bờ môi cảm nhận được hơi thở ấm áp trằn trọc từ cánh môi ấm áp của anh, cô mới chậm rãi khôi phục tinh thần.
Vinh Nhung dán chặt vào tủ quần áo sau lưng, bởi vì bị ngã xuống, nên hai chân đang ở tư thế không hề có hình tượng mà tách ra. Cô ngượng ngùng, còn chưa kịp che dấu đã bị anh đưa thân đặt giữa hai chân, khuôn mặt cười xấu xa chằm chằm nhìn vào cô. Anh dán vào hai gò má cô, từ từ ma sát làn da tinh tế, nhỏ giọng thổi bên tai cô, “Anh trai….. Bây giờ đang muốn ăn Nhung Nhung…..”
Mặt Vinh Nhung đỏ bừng một hồi, cắn chặt môi. Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, khoảng thời gian này Vinh Hưởng đã vô cùng tiết chế. Hơn nửa mấy ngày trước khi cô nghỉ lễ không có phương tiện đi lại, hai người đã thật lâu không có thân mật như vậy. Nghe anh mập mờ cầu yêu, sâu trong thân thể cũng không chịu được mà bắt đầu dâng lên từng đợt sóng.
Bây giờ đã lớn, không gian nho nhỏ của tủ quần áo sao có thể chứa được hai người bọn họ, cũng không có biên pháp cứ mặc anh làm xằng làm bậy như trước đây. Vinh Nhung lúng túng cúi đầu nhìn tư thế thân mật của hai người, đỏ mặt kháng cự, “Anh…..”
Bàn tay của Vinh Hưởng đang chuyển động trên eo cô, nhiệt độ của lòng bàn tay kích thích da thịt lạnh lẽo sau khi tắm. Một loại khoái cảm kích thích không thể nói thành lời, Vinh Nhung có chút mất hôn, đôi mắt mờ mịt còn ta