Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giai Thoại Anh Và Em

Giai Thoại Anh Và Em

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341437

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1437 lượt.

cô. Vinh Nhung bị anh nhìn có chút không thở nổi, lảng tránh ánh mắt của anh mà "Ừ” một tiếng
Tâm trạng của Vinh Hưởng trở nên tốt hơn đi về phía trước, Vinh Nhung vuốt ngực một cái, ổn định lại hơi thở rồi nói tiếp: "Ở trước mặt người anh thích, không phải em cũng đã khen anh mấy câu sao? Mặc dù anh là người đặc biệt ích kỷ, đặc biệt khó sống chung. Hơn nữa tính khí cũng không tốt cho lắm, nhưng em cũng biết bao che khuyết điểm cho anh, không thể để cho anh của em mất thể diện ở trước mặt người trong lòng được. Cho nên em liền trái với lương tâm mà nói nhiều ưu điểm của anh ra một chút, mặc dù em biết rõ con gái đi theo anh nhất định sẽ bị anh bắt nạt rất thảm, nhưng em cũng không đành lòng nhìn anh độc thân một mình...."
Vinh Nhung nhìn thấy vẻ mặt Vinh Hưởng đen lại, cô vội vàng che miệng lại. Tại sao cô cảm thấy.... có ảo giác hình như trời đã thay đổi thì phải?






Dường như Vinh Nhung cảm nhận được từng đợt gió thu, âm trầm thổi qua sau lưng mình, còn kết hợp thổi qua một vài lá khô. Cô ngượng ngùng cười cười, "Anh, bình tĩnh, Lạc Lăng đang đứng ở phía sau nhìn đấy. Cần phải làm quân tử, quân tử!"
Vinh Hưởng ngoài cười nhưng trong lòng không cười cúi người nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: "Anh ích kỷ sao?" Dáng vẻ này thực sự giống như chỉ đang hỏi cô về cách nhìn của mình, không có ý nào khác.
"Không ích kỷ, chỉ là... so với, cái kia, người không vì mình trời tru đất diệt. Phần lớn là suy nghĩ cho mình, đây là lời khuyên ông cha truyền xuống. Cái này nói rõ anh phải kế thừa truyền thống tốt đẹp của Trung Quốc, rất tốt, rất tốt." Sự yên tĩnh trước cơn bão táp, cô nhạy cảm đánh hơi được hơi thở của người nào đó sắp bạo phát. Người khôn giữ mình mới là vương đạo, khí phách gì gì đó, đều đi gặp quỷ đi. Sống chết ở trước mặt, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.
"Anh khó sống chung?" Người nào đó tiếp tục bày ra cái đuôi to chậm rãi hỏi.
Vinh Nhung oán thầm trong lòng, "Không khó sống chung, không cần phải để ý đến người khác. Vấn đề ở chỗ bọn họ, em ghét sống chung với bọn họ. Em có khí chất riêng của mình! Không dễ dàng thông đồng với nhau để làm bậy."
"Anh đang tự thể nghiệm để cho các cô gái nhìn xem cái gì gọi là quỷ ích kỷ."
"..." Suy cho cùng vẫn là mang thù đấy! Anh là hồ ly thối có lòng dạ hẹp hòi!!
Vinh Nhung ủy khuất ôm ba lô, bĩu môi nói: "Vinh Hưởng, em cho anh biết, bây giờ anh rất nguy hiểm. Cứ tiếp tục như vậy, sẽ dung túng cho tính tình không đàng hoàng không đứng đắn của anh, tính tình sẽ thối rửa dữ dội. Cho nên, cần phải tiếp thụ đề nghị chân thành của em, cố gắng cải thiện. Như vậy mới không đến mức ở trên con đường trai ế càng tìm càng xa."
Vinh Hưởng hừ một tiếng, "Vậy theo ý em, anh phải cải thiện như thế nào?"
"Đầu tiên, cầm lấy ba lô của em. Đây là điều quan trọng nhất, thương hoa tiếc ngọc, có hiểu hay không! Mặc dù là rất quê mùa, nhưng các cô gái rất yêu thích điều này. Tiếp theo, cần phải dịu dàng, không thể nhìn người ta bằng ánh mắt lạnh lùng, này nha, hiện tại anh dùng ánh mắt này, ngay cả gấu Bắc Cực cũng không chịu đựng được đấy, huống chi là các cô gái yếu đuối mỏng manh."
Vinh Hưởng càng nhíu mày nhiều hơn, dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn cô, "Ai nói cho em biết anh thích Lạc Lăng hả?"
"..." Hình như là không ai nói với cô thì phải, Vinh Nhung chớp chớp mắt, "Anh, tại sao anh không thích chị ấy?"
"Tại sao anh phải thích cô ấy?"
"Chị ấy rất đẹp, tính tình cũng tốt."
"Anh thích tính tình không tốt, bộ dáng không đẹp, cho nên cô ấy không phù hợp với tiêu chuẩn của anh." Vinh Hưởng đút hai tay vào trong túi, nhàn nhã đi về phía trước.
"..."
Vinh Nhung trợn mắt há hốc mồm, ôm ba lô trong ngực hì hà hì hục đuổi theo, dùng một ánh mắt khó có thể tin tưởng quan sát anh. Chẳng lẽ trong mười năm này, Vinh Hưởng đã từ một S hoàn mỹ lột xác biến thành M?
*
Ở trên núi có hồ nước nóng, tất cả mọi người lấy thẻ phòng cho phòng của mình. Dĩ nhiên Vinh Nhung và Tương Mạch sẽ ở cùng một phòng, bình thường Tương Mạch luôn líu ra líu ríu nhưng từ xế chiều hôm nay bỗng nhiên lại đặc biệt yên lặng. Vinh Nhung quan sát một lúc lâu cũng không nhìn ra được gì, rốt cuộc có chuyện lớn gì mà khiến cho cô nhóc này bỗng nhiên biến đổi thành một người im lặng như vậy.
Tương Mạch luôn mang theo bộ dáng u sầu, lúc ăn cơm tối chỉ tùy tiện ăn vài thứ rồi lặp tức trở về phòng. Vinh Nhung thấy tâm tình của cô không tốt, vì thế muốn tìm cô đi ngâm nước nóng. Nhưng về đến phòng thì lại không thấy người đâu, bèn trực tiếp đi đến phòng của Vinh Hưởng và Dịch Phong, đúng lúc Vinh Hưởng cũng mới từ thang máy đi ra.
Mới vừa mở cửa phòng ra hai người liền bị cảnh tượng bên trong phòng làm cho ngu muội, Tương Mạch bị Dịch Phong đè ở trên giường, áo bị ném ở trên mặt thảm, trên người chỉ còn lại cái áo ngực màu đen. Dịch Phong khóa hai tay của Tương Mạch để lên đỉnh đầu, chân trái quỳ xuống ở giữa hai chân cô, đùi phải lại mạnh mẽ đè lên đầu gối không ngừng giẫy dụa của cô. Mặt T