Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giai Thoại Anh Và Em

Giai Thoại Anh Và Em

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341462

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1462 lượt.

cố ý không phát ra tiếng, cả người bởi vì bị anh trêu trọc mà run lên. Một cảm giác ngứa ngáy rất kỳ lạ đánh thẳng vào tay chân, cô nhắm chặt hai mắt lại, nhưng rồi lại chịu không nổi mà la lên. Vinh Hưởng ôm cô, cẩn thân hôn từng chút một. Ngón tay thon dài từ từ xoa nhẹ tóc của cô: “Nhung Nhung, cho đến lúc em trưởng thành, đến lúc em xác định được tình cảm của mình thì… Anh không làm được.”
Cả người Vinh Nhung mềm nhũng nằm trong lòng anh, hai mắt nhìn vào anh. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng lành lạnh, gương mặt tuấn mỹ của anh mang theo sự lạnh lùng và trông đợi, Vinh Nhung nắm tay anh nhẹ nhàng đặt ở trước ngực mình: “Chỗ này, mười bảy năm qua chỉ có anh.” Mười bảy năm sau, cũng chỉ có anh…
“Nhung Nhung, em biết con đường này khó đi bao nhiêu không?”
Cằm của Vinh Hưởng cọ vào sợi tóc của cô, sự rung động trong lòng mình thật lâu sao mới bình tĩnh lại. Đã đi tới nước này, anh biết rõ bản thân đang làm cái gì. Mười tám năm cho đến bây giờ anh chưa hề động tâm với một người con gái nào, anh luôn cho là không ai có thể hấp dẫn được mình. Nhưng sao đó từ từ mới bắt đầu phát hiện, thì ra rất lâu rồi anh luôn luôn lấy người khác để so sánh với Vinh Nhung.
Có lẽ cô không xinh đẹp nhất, nhưng lại vô cùng ngoan ngoãn. Có lẽ cô không phải hoàn mỹ nhất, nhưng lại là người hiểu anh nhất, lại có thể làm cho anh đau lòng, động tâm, nóng nảy. Nhiều tình cảm hỗn loạn như vậy ở cùng một chỗ, có phải chính là yêu hay không?
Vinh Nhung lật người đè lên anh, gặn từng chữ mà nói: “Rõ ràng anh ở bên cạnh em, rõ ràng anh ôm em, nhưng em vẫn còn khao khát anh. Đây là tình cảm của em gái với anh trai sao?”
“…” Vinh Hưởng không biết tình cảm của Vinh Nhung đối với mình là như vậy… Anh vẫn cảm giác ở giữ họ có cái gì đó chuyển động vô cùng thân mật, anh biết những thứ đó nhưng lại cố ý đè nén tình cảm của mình. Nhưng anh không biết Vinh Nhung cũng có cảm giác giống như mình. Thậm chí so với mình càng khát vọng đối phương hơn.
Anh từ từ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở miệng: “Nhung Nhung, anh không buông em ra được, nhưng lại không thể chịu đựng được khi nhìn em bị kéo vào nơi tối tăm này, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Vinh Nhung khéo léo dựa vào ngực của anh, rồi nhỏi giọng nói: “Cái gì cũng không cần suy nghĩ, dẫn em theo tiếp tục đi về phía trước. Chỉ cần anh còn ở đây, cái khác em không để ý.” Trên mặt anh từ từ hiện lên một nụ cười thỏa mãn: “Anh không cần, sao anh có thể làm tổn thương em được.”
Hai người không nói tiếp nữa, yên lặng mà ôm lấy đối phương. Không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy hơi thở của đối phương, đồng thời cả hai người đều có tâm sự.
Chỉ là không giống như vậy, trong lòng của anh đầy tội ác tối tăm, còn cô thì bất an không yên. Anh sợ hãi sẽ kéo cô cùng rơi vào vực sâu, cô sợ anh sẽđột nhiên tỉnh giấc. Phần tội ác xinh đẹp này ở trong thân thể hai người từ từ nảy sinh giống như một loại thuốc phiện, nó chính là cây anh túc. Anh không cai được cô, cô cũng không muốn bỏ anh.






Sự thay đổi giữa Vinh Hưởng và Vinh Nhung rất nhỏ nên không có ai nhìn ra. Ở trước mặt người khác họ vẫn cãi nhau ầm ĩ như cũ, thỉnh thoảng tính xấu của Vinh Hưởng sẽ bọc phát, ầm ĩ với Vinh Nhung một trận rồi bỏ đi. Tương Mạch rất kinh ngạc, hình như Vinh Nhung đối với Vinh Hưởng hoàn toàn không có chút giới hạn nào. Cho dù anh vui giận thất thường hay vô lý ngang ngược ra sao thì Vinh Nhung luôn bao dung vô điều kiện. Hai anh em này, hình như Vinh Hưởng mới là người ấu trĩ nhất.
Tương Mạch và Vinh Nhung ở nhà ăn đợi Dịch Phong và Vinh Hưởng đến, Tương Mạch chống cằm yên lặng nhìn Vinh Nhung.
Vinh Nhung bị cô nhìn chằm chằm nên có chút sợ hãi, ngượng ngùng phất phất tay: "Nhìn cái gì, đừng nói là vứt bỏ Dịch Phong rồi quay sang yêu tớ đấy."
"Nhung Nhung, Vinh Hưởng coi như là bị hủy trong tay cậu rồi."
"..." Vinh Nhung chột dạ trong lòng, ngây ngốc nhìn cô, chẳng lẽ Tương Mạch đã nhìn ra cái gì rồi sao?
"...." Dịch Phong im lặng tưởng bệnh động kinh của cô lại sắp phát tác.
Vinh Nhung khẽ nhíu mày, ánh mắt cực nhanh lướt qua Tương Mạch.
Lúc Vinh Hưởng đi vào thì Dịch Phong và Tương Mạch đang "đấu" đến không biết mệt, anh bực mình ngồi xuống, chữ "xuyên" hiện rõ ở giữa hai hàng lông mày. Dịch Phong và Tương Mạch liếc mắt nhìn nhau, Tương Mạch chậm rãi uống trà sữa bĩu môi lẩm bẩm: "Vinh thiếu gia, lại bị bạn học nữ quấn lấy sao? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, điều này nói rõ anh rất có sức quyến rũ, sao lại không kiên nhẫn mà sử dụng vậy."
Vinh Hưởng lạnh lùng liếc cô một cái, hừ một tiếng nói: "Tôi không phải là hoa, trêu chọc nhiều bươm bướm như vậy để làm gì? Cho dù không có các cô ấy, tôi cũng biết mình rất có sức quyến rũ."
Qủy ấu trí tính tình tồi tệ cộng thêm cuồng tự kỷ, Tương Mạch liếc xéo anh, "Thật sự không biết có phải những cô gái kia đều bị mù mắt hay không."
Dịch Phong ung dung nhìn hai người gần như muốn khai chiến với nhau, nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn xem kịch vu