Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giao Dịch Đêm Đầu Tiên

Giao Dịch Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Vu Thất Thất

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 134634

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/634 lượt.

n giúp hắn ta đối phó Lê Hiên. Anh lập tức xoay người lại, nhìn như hổ rình mồi nhìn Lê Tử Hâm đang tựa vào bên tường mà thở hổn hển.
Lê Hiên khẽ nhíu mày, nhấc chân lên đạp một cước vào tên đàn ông không biết lượng sức mình, làm cho tên đó một lúc lâu sau cũng không bò dậy nổi, rồi anh bước nhanh tới trước, cuối cùng bắt lấy tên đang chuẩn bị đối phó với cô, Lê Hiên có chút bất mãn mà rống lên một tiếng với Lê Tử Hâm: "Còn không chịu chạy!"
Lê Tử Hâm sững sờ tại chỗ, chạy ra ngoài mấy bước, nhưng vẫn là do dự: "Vậy anh. . . . . ."
"Ngu ngốc! Hai người bọn chúng, tôi còn không đối phó được sao? Cô ở lại chỗ này chỉ làm gây thêm phiền phức cho tôi mà thôi. . . . . . Nếu cô sợ thì chạy về chỗ của Lý Tường Vĩ đi." Lê Hiên một quyền đánh vào cái tên mới vừa bị anh kéo ra, vừa nghiêng đầu nói với Lê Tử Hâm: "Tôi sẽ tìm được cô."
Lê Tử Hâm vẫn còn có chút do dự, đột nhiên, trong lòng nàng cả kinh, vì trước mắt xuất hiện một cảnh tượng làm cho cô suýt chút nữa là la lớn lên, dĩ nhiên là cơ thể nhanh chống có phản ứng trước.
Lê Hiên có chút nhức đầu, người phụ nữ này rốt cuộc có hiểu không! Để cho cô chạy trốn trước, cô lại quay đầu trở lại, anh đâu cần cô tới cứu! Thật ra thì anh đã sớm phát hiện cái tên ngu xuẩn đó muốn đánh lén người khác, nhưng lúc Lê Hiên đã phát hiện ra, thì Lê Tử Hâm đã vọt tới.
Cô cũng không biết lúc ấy tại sao mình sẽ có dũng khí như vậy, mới vừa còn bị dọa đến chân đều run cả lên, nhưng mà khi cô nhìn thấy tên đàn ông kia cầm một cây dao xông về Lê Hiên, thì cô cũng không khống chế được mình, trong lòng chỉ muốn một điều là Lê Hiên nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Con dao găm bén nhọn lạnh như băng cắm vào thân thể, trong khoảnh khắc đó Lê Tử Hâm không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, cô chỉ muốn anh không có chuyện gì là tốt rồi. Dĩ nhiên, điều đó chỉ là trong nháy mắt, sau đó thì cảm giác đau đớn mãnh liệt khi bị đâm truyền tới, cô gần như muốn thừa nhận là mình không chịu nổi sự đau đớn này.
"Lê Hiên. . . . . . Lê Hiên. . . . . ." Lê Tử Hâm đau đến hoàn toàn không có ý nghĩ khác, trong đầu chỉ là không ngừng hiện ra hai chữ kia.
"Đáng chết!" Lê Hiên vội vàng dùng một cánh tay đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống, trong miệng không ngừng chửi mắng người đang ở trong lòng của mình, còn dám làm cô bị thương, thậm chí cả anh cũng không trong chừng Lê Tử Hâm thật tốt?
Cho dù chỉ còn lại một cánh tay, nhưng Lê Hiên vẫn dư sức để đối phó với hai tên cướp ngu xuẩn này. Anh là người có quyền thế, là thiếu gia của một gia tộc có quyền thế, từ nhỏ sẽ được đưa đi học về một số chiêu tự vệ để phòng thân, phòng ngừa sau này sẽ bị người xấu tổn thương. Huống chi từ trước đến giờ Lê Hiên luôn si mê với phương diện vận động, lúc nào cũng cố gắng rèn luyện không có ngừng nghỉ.
Trái lại cái tên có cái bớt trên mặt đã đâm Lê Tử Hâm bị thương, mới vừa rồi nhìn còn có sức sống bừng bừng muốn chống lại bọn họ, giờ phút này hắn bị một đâm dao ngã trên mặt đất, máu tươi cũng đang nhỏ giọt ở nơi bị đâm, hắn không khỏi có chút sợ hay, tay run run vội vàng lôi kéo tên bên cạnh, "Đi, chúng ta đi thôi. . . . . ."
"Mẹ nó, muốn chạy sao!" Lê Hiên nghĩ sẽ đuổi theo kịp hai chạy đang chạy trối chết kia, nhưng trên tay nặng nề, nghĩ đến người đang ôm trên tay còn bị thương, cho nên anh cũng không đuổi theo nữa.
Bọn chúng nghĩ rằng cứ như vậy là thoát được sao? Như vậy thì cũng quá coi thường Lê Hiên anh rồi, nhưng mà việc cấp bách trước mắt chính là. . . . . .
"Ưm. . . . . ." Lê Tử Hâm đau đến mà hừ nhẹ một tiếng, nắm thật chặt vạt áo trước ngực Lê Hiên.
"Nhịn một chút, tôi đưa cô đi bệnh viện." Mặc dù đối với người phụ nữ trong ngực này anh không có hảo cảm gì, nhưng Lê Hiên còn là hiểu là cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Anh kiểm tra sơ lược thương tích của Lê Tử Hâm, sau đó thì thoáng thở phào nhẹ nhõm, tuy cô bị đâm trúng một dao, nhưng bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, rồi cô đột nhiên vọt ra, cho nên mới làm cho cái tên lưu manh đó hoảng sợ, cho nên một nhát dao đâm vào cũng không sâu lắm; nhưng nếu không nhanh chống cứu chữa thì cũng không được, bởi vì vết thương cho đến bây giờ vẫn còn chảy máu.
Lê Hiên ôm lấy cả người cô, nhanh chóng chạy ra ngoài, không hề lo ngại về những ánh mắt kinh ngạc của người khác. Anh cố gắng xem nhẹ sự lo lắng trong lòng, có chút căm giận mắng: "Cái này người phụ nữ ngốc này, thật là không thông minh đúng lúc gì hết. . . . . ."
Nếu như lúc ấy cô cho là mình thông minh mà tùy tiện giúp anh, thì căn bản sẽ không trúng một dao này, bây giờ sẽ không bị biến thành như thế này!
"Mày. . . . . . Mày thật sự là muốn làm tức chết bọn tao phải không!" Lê Diệu Hoa tay run run, chỉ vào vẻ mặt của con trai đang ngượng ngùng đứng ở trước mặt mình.
Lê Hiên bĩu môi, vuốt bàn tay nói: “Không phải là cô ấy không có chuyện gì rồi sao?"
"Con bé đi đón mày, vì mày mà suy nghĩ, vì mày mà lo lắng, kết quả thì thế nào? Mày nói mày có thể làm một chút chuyện tốt được hay không!" Lê Diệu Hoa hận không bước lên mà tát cho anh một cái. Phải biết rằng, Lê