
Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương
Tác giả: Vu Thất Thất
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 134701
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/701 lượt.
, thì cô luôn thích ngẩng người, suy nghĩ lung tung. Mà tình huống thì càng ngày càng nghiêm trọng.
"Lạch cạnh" một tiếng, đó là âm thanh của khóa cửa. Lê Tử Hâm đưa lưng về phía cửa thân thể không nhịn được mà trở nên cứng ngắc, là ai? Lê Hiên sao?
"Sợ tôi đi vào tới vậy sao?" Âm thanh bất cần đời vang lên trong phòng, sau đó là tiếng đóng cửa lại, Lê Hiên đóng cửa lại rồi.
Lê Tử Hâm xoay người lại nhìn anh.
Nhìn thấy gương mặt của cô tràn đầy cảnh giác, trong lòng Lê Hiên càng thêm không vui.
"Không phải là cô muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi đã xuất hiện trước mặt cô rồi, cô cùng đừng quên quan hệ bây giờ của chúng ta." Lê Hiên cười lạnh một tiếng, đưa tay sờ lên gương mặt trắng nõn trơn mềm của Lê Tử Hâm.
Lê Tử Hâm bị động tác của anh làm cho cả người trở nên cứng ngắt, bắt đầu đứng ngồi không yên.
"Anh đã nói, chúng ta sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của mỗi người!" Lê Tử Hâm không thoát được bàn tay của anh, cho nên chỉ có thể trầm giọng nhắc nhở.
"Đúng, tôi nói rồi, chúng ta không quấy nhiễu cuộc sống riêng của mỗi người, cho nên. . . . . . bây giờ tôi muốn thế nào, thì cô không có quyền lợi nói không, không phải sao?"
Người này không hề phân biệt rõ đúng sai! Lê Tử Hâm mở to hai mắt, cuối cùng xoay đầu đi, không muốn cho Lê Hiên đụng vào.
Sao vậy, không muốn cho anh đụng vào sao? Lê Hiên hừ một tiếng, nhanh chóng cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại khéo léo của cô.
"Ưm. . . . . ." Lê Tử Hâm hoàn toàn không nghĩ tới Lê Hiên sẽ làm như vậy, giùn giằng muốn đẩy anh ra. Nhưng đôi tay Lê Hiên giữ lấy hai vai của cô thật chặt, sức lực của con gái dĩ nhiên là không làm lại anh, anh hơi dùng lực, đẩy cô ngã xuống giường.
"Ưm. . . . . . Để. . . . . ." Mặc dù Lê Tử Hâm biết mình đánh không lại anh, nhưng lại vẫn ra sức phản kháng như cũ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, hàm răng của cô dùng sức hung hăng cắn mạnh vào môi dưới của Lê Hiên một cái.
Chỗ thịt non yếu ớt ở môi của Lê Hiên bị cô hung hăng cắn mạnh, làm tổn thương vào bên trong, vì vậy anh tự nhiên cũng sẽ buông lỏng cô ra đồng thời cũng che miệng lại, trong mắt tràn đầy lửa giận mà nói: "Cô làm cái gì vậy!"
"Tôi đang làm gì, ngược lại tôi muốn hỏi anh.... rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Không phải là anh chán ghét và hận tôi sao? Tại sao còn nhiều lần làm ra chuyện như vậy đối với tôi? Lần đó bị hạ thuốc tôi không tính, nhưng lần đầu tiên ở trong quán bar anh nhục nhã tôi thì coi là cái gì? Lần này lại coi là cái gì?Lê Tử Hâm cũng bị hành động không giải thích được của anh chọc giận, cô cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu nổi Lê Hiên rồi, người đàn ông như vậy một đến cuối thì muốn cô phải làm sao?
Lê Hiên hít sâu một hơi, nhưng không nhanh giải thích với cô, bởi vì ngay cả anh mình cũng cảm thấy khó mà giải thích được hành động đột ngột vừa rồi của chính mình.
Anh không quen nhìn cô đối với mình lạnh nhạt như vậy, cô trêu tức anh cũng chỉ là vì tiền của anh thôi, thế nào, bây giờ anh chỉ mới đụng vào thì cô đã không chịu rồi sao?
Vì Lê Hiên bước vào công ty với thân phận tổng giám đốc, nhưng trong lòng tất cả mọi đều biết rõ thân phận của Lê Hiên. Cũng hiểu rõ sau này anh nhất định sẽ là ông chủ của họ, cho nên phần lớn không ai dám thờ ơ với anh.
Phó tổng giám đốc Vưu bây giờ chính là cấp dưới của anh, ông cũng đang cẩn thận từng li từng tí làm việc cho Lê Hiên.
"Xin hỏi, tổng giám đốc có gì muốn dặn dò sao?" Ông lễ phép hỏi, dĩ nhiên là ông cũng làm việc đúng chừng mực không xu nịnh gì hết.
"Tôi muốn biết tình hình tài chính của công ty. Ông có thể đưa cho tôi xem được không?" Thân phận của anh là tổng giám đốc, cho nên muốn tìm hiểu tình hình tài chính của công ty cũng không có gì là không ổn.
Phó tổng giám đốc Vưu hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng đáp lại một tiếng.
Rất nhanh sau đó trên tay Lê Hiên là một chồng hồ sơ về tình hình tài chính của công ty trong thời gian gần đây.
"Không còn chuyện gì nữa, ông có thể ra ngoài được rồi." Lê Hiên nhận được những tài liệu này thì lặp tức ngồi tìm hiểu kể cả đầu cũng không them ngẩng lên, đồng thời còn đưa phất tay với phó tổng Vưu ý bảo ông ra ngoài. Phó tổng Vưu có chút lo lắng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thì xoay người đi ra ngoài.
Lê Hiên cầm trong tay bảng báo cáo về tình trạng tài chính và rất nhiều tư liệu liên quan tới vấn đề tài chính, càng xem thì sắc mặt của anh càng đen lại, trong lòng có một dự cảm xấu. Nếu theo như những gì ghi trong đây thì tiền vốn của công ty đã sớm không đủ rồi!
Mà trong sổ kế toán gần đây lại có một khoảng tiền lớn, không thể không nghi ngờ số tiền kia là ở chỗ nào ra, bởi vì công ty rơi vào tình huống khẩn cấp trong một khoảng thời gian dài như vậy thì làm sao có thể đẻ ra được lợi nhuận? Con số không không phải là nhỏ, cũng không thể nào vây mượn được, nếu có thể vây mượn thì đã sớm vay rồi, căn bản không cần chờ tới bây giờ.
Ngồi đoán mò cũng không có ý nghĩa gì, trong lòng Lê Hiên biết rõ bây giờ hỏi cấp dưới c