
Tác giả: Lại Sơ Cuồng
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1342102
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2102 lượt.
hật cẩn thận năn nỉ anh rễ mới có thể mua được vài món, chị ta làm sao có thể xuất hiện lại ở chỗ này?
Cô cười đắc ý. Hiện tại, chị hẳn là phải ở nơi nào đó khóc rống.
Cùng Ngủ
Sau đó là đi mua giầy, trang sức, Phong Kính dường như không đem tiền để trong mắt. Tô Mộc Vũ như một người hầu theo phía sau, nghe lời hắn không ngừng vào ra phòng thử quần áo, thử giày, thử túi xách,… Cả đời này cô chưa từng mua nhiều đồ như vậy, càng đừng nói đặt chân vào những shop hàng nổi tiếng xa sỉ.
Theo hắn bước ra khỏi nhà hàng, lái xe đã được thay đổi, Tiểu Hàn cung kính mở cửa xe: “Tô tiểu thư, mời lên xe”
Trên mặt Tô Mộc Vũ có một chút xấu hổ, miễn cưỡng lên xe.
“Tiên sinh, đi nơi nào?” Tiểu Hàn xin chỉ thị.
Cô nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng biến hắn là ông chủ đã mua mình, mình phải làm mọi thứ nhưng là…
Đang lúc cô lơi lỏng, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ đưa ra đem cô đến trên giường.
Tô Mộc Vũ kinh hô một tiếng, cả người ngã xuống, dán chặt trong lòng Phong Kính, toàn thân theo bản năng cứng đờ lại.
Phong Kính vẫn còn nhắm mắt, tiếng nói có chút trầm thấp, siết chặt cánh tay ôm cô vào ngực như ôm lấy một cái gối ôm, phả ra hương vị nam tính bao phủ lấy toàn thân của cô: “Tôi nói rồi, cô phải có thói quen còn có tôi bên cạnh”
Là “phải” chứ không phải “cần”, mang theo khi thế mạnh mẽ cùng bá đạo trời sinh.
Tô Mộc Vũ cắn môi, buộc bản thân phải trầm tĩnh lại, thế nhưng cánh tay của hắn từ từ dời đến hông thì cô bỗng dưng lại cứng đờ.
Đầu ngón tay của cô hơi hơi phát run. Giằng co thật lâu, rốt cục cũng giơ tay lên chậm rãi dời đến trước ngực mình, sau đó từng nút từng nút cởi ra.
Chỉ có ba hột nút nhưng lại rất lâu mới cởi được, khoảng thời gian đó như là lúc cô cả đời giãy dụa. Thân thể này, từ đêm hôm đó đã không còn là của cô, nó thuộc về người này.
Nhưng vì cái gì mà tay cô vẫn còn phát run? Vì cái gì mà lòng của cô vẫn còn run rẩy đến phát đau?
Một mảng lớn da thịt trắng như tuyết theo tay cô từ từ lộ ra, từ xương quai xanh đến trước ngực, rồi đến chiếc bụng bằng phẳng… Hai má Tô Mộc Vũ càng ngày càng hồng, hàm răng cắn chặt lấy nhau.
Theo động tác của cô, con ngươi của Phong Kính dần dần thâm trầm, bên trong xuất hiện một chút dục niệm, một loại hơi thở ám muội chậm rãi tản ra trong không khí. Tô Mộc Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn quét trên người cô, khiến cô mặt đỏ tim đập, lúng túng.
Rốt cục, ngay lúc ngón tay cô ngừng lại nơi hột nút cuối cùng thì hắn dường như hơi thở dài một hơi, đưa tay nắm lấy tay cô ôm vào ngực, buồn bực nói: “Yên tâm, hôm nay tôi rất mệt, sẽ không làm cái gì với cô. Ngủ đi”
Nghe được lời cam đoan, Tô Mộc Vũ rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần đầu tiên nằm bên cạnh một người đàn ông, bờ ngực hắn nóng như vậy, từng nhịp tim đập mạnh mẽ truyền vào tai của cô, hơi thở nam tính pha vị bạc hà hoàn toàn bao vây lấy cô.
Hơi thở đều đều của hắn mang theo độ ấm phả vào trán cô, bàn tay bên hông gắt gao ôm chặt, Tô Mộc Vũ cắn cắn bờ môi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Cô tự nói với mình: Nếu đã lựa chọn con đường này, sẽ không hối hận.
Khoá Học Đầu Tiên
Giấc ngủ đêm nay dường như đặc biệt sâu. Từ khi bị phản bội, cô mất ngủ cả đêm, đã thật lâu không có một giấc ngủ an ổn như vậy.
Tất cả là nhờ… người đàn ông này sao?
Cô lắc đầu, tự nói với mình: Tô Mộc Vũ, đây không phải là người hợp với mày, mày cần phải tỉnh táo. Đây chỉ là một cuộc giao dịch, mà tất cả quyền lợi đều nằm trong tay hắn, một khi hắn thấy chán, thất cả liền chấm dứt. Kết quả của sự tham lam thì cũng chỉ là một lần thương tổn đến tận xương tuỷ mà thôi.
Phong Kính nói được thì làm được, lúc chiều quả nhiên trở về đón cô.
Hắn từ trong túi lấy ra một phong thư ném cho cô, nói: “Đây là giấy báo nhập học, tuần sau bắt đầu đến trung tâm nghệ nhân gốm sứ trình diện”
Kinh ngạc nhìn phong thư, là trung tâm nghệ nhân gốm sứ lớn nhất thành phố S, cả nước một năm chỉ tuyển chọn mười mấy học viên. Nắm thật chặt phong thư trong tay, Tô Mộc Vũ cảm kích vạn phần: “Cám ơn”. Hắn đi ra ngoài từ sáng sớm chính là vì điều này sao?
“Đổi lại, tối nay theo tôi tham dự một buổi tiệc” Nói xong, hắn nắm lấy tay cô kéo ra ngoài.
Tài xế xe Tiểu Hàn đã chờ ở bên ngoài từ sớm, đầu tiên dừng lại trong một salon thời trang.
Phong Kính lôi kéo Tô Mộc Vũ ném cho một nhà tạo mẫu bên cạnh nói: “Marie, trang điểm thật kỹ người này cho tôi, đừng khiến tôi mất mặt”
Nữ tạo mẫu tên Marie che miệng nở nụ cười nói: “Vâng”
Tô Mộc Vũ bị kéo vào một phòng hóa trang, lúc đi ra dường như hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.
Mái tóc dài bị kéo, uốn, dùng một vật trang sức bằng thạch anh cài lên, chiếc áo sơmi cùng quần dài cũ kỹ bị bắt cởi ra, thay vào đó là một bộ lễ phục màu tím điểm tô những phụ kiện trắng, tay được đeo vào một chiếc vòng càng khiến cho cổ tay có vẻ thon gọn trắng trẻo, dưới chân váy là một đôi giày cao gót màu bạc.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy ngư