
Tác giả: Lại Sơ Cuồng
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 1342184
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2184 lượt.
tôi thì cũng đừng giả bộ thanh cao!”!
Câu nói kia, cả đời này cô đều không thể quên.!
Trong khoảnh khắc hắn đâm xuyên vào thân thể cô một cách tàn nhẫn, đầu ngón tay của cô đâm sâu vào tấm lưng trần của hắn, vô tình chạm phải một vết sẹo, rất sâu, hình chữ thập.!
Đêm hôm đó, cô không nhớ rõ từng chi tiết, chỉ nhớ có nỗi đau khôn cùng cùng vết sẹo này.!
Kiều Na từng nghĩ, nếu để cho cô gặp lại tên đàn ông đoạt đi lần đầu tiên kiêu hãnh của mình, cô sẽ làm sao? Làm sao bây giờ? Không có làm sao bây giờ cả, cô chỉ cười, nhợt nhạt cười, cười không chút âm thanh, cười đến sắc mặt tái nhợt, cười đến nước mắt tràn đầy trong mắt.!
Nhìn xem, cười thật đẹp. Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, lại trở về con đường cũ.!
Phương Thiệu Hoa, bi kịch bắt đầu từ hắn, lại cuối cùng trở thành cha của con cô…!
Kiều Na cười, tiếp tục cười, cả người ngồi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt ướt đẫm cả thảm trãi sàn. Một lúc lâu sau, cô che mặt đứng dậy, đỡ Phương Thiệu Hoa ra khỏi bồn tắm, đặt hắn lên giường, đắp chăn.!
Làm xong tất cả những chuyện này, cước bộ của Kiều Na cũng có chút lảo đảo. Cô đi vào phòng tắm, dọn rửa sạch sẽ bồn tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ cho chính mình, sau đó đi ra ban công, đốt một điếu thuốc.!
Ánh lửa điếu thuốc lòe lòe trong bóng đêm, rọi lên gương mặt xinh đẹp của cô, cùng với khóe môi chứa nụ cười tái nhợt.!
Mới vừa nằm ngủ, Tô Mộc Vũ nhận được điện thoại của Kiều Na liền kinh ngạc một chút. Sau khi nghe cô nói chuyện, cô ấy lại tiếp tục kinh hãi, cả người nhanh chóng tỉnh táo lại “Em đừng đi đâu cả, chị sẽ tới ngay!”!
Phong Kính giữ bải vai cô ấy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”!
Tô Mộc Vũ do dự một chút, chỉ nói: “Kiều Na có chút việc, em ra ngoài một chút, anh trông chừng bọn nhỏ nhé!”!
Lúc Tô Mộc Vũ vội vội vàng vàng chạy tới, Kiều Na đang ngồi trong quán rượu, ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu đèn chiếu sáng vào khuôn mặt cô. Nhìn cô lúc này kiều mị xinh đẹp, ly rượu trong tay nhẹ nhàng lay động. Khi nhìn thấy Tô Mộc Vũ, Kiều Na liền mỉm cười, phất phất tay.!
Cô nói: “Mộc Vũ, cho em mượn tạm bả vai chị một chút đi”!
Có một loại người sẽ không bao giờ nói đau khổ, bởi vì đã quen với việc mỉm cười. Cho nên những lúc đau khổ, biểu tình như thế này sẽ được thay thế cho những lời than thở.!
Bốn tiếng sau, Kiều Na mang hành lý lên máy bay.!
Không Tới Lượt Hắn Ra Giá!
Radio sân bay không ngừng thúc giục hành khách đến quầy đăng ký.
Trước cổng vào khu vực riêng cho hành khách soát vé, Tô Mộc Vũ nhìn Kiều Na vẫn rất bình tĩnh mà nói lời tạm biệt.
Tô Mộc Vũ nắm chặt tay cô, thở dài nói: “Kiều Na, em đừng gạt chị nữa. Nếu như em không thương anh ta thì sẽ không quyết định sinh đứa con này. Chị cũng là phụ nữ, em không thể gạt được chị đâu. Cho dù em có giỏi ngụy trang vẻ ngoài như thế nào thì cũng đừng làm nữa, không giấu nổi chị nữa đâu…”
Kiều Na đình trệ trong một giây, nhưng cũng chỉ một giây mà thôi. Sau đó cô đeo kính đen, nụ cười trên mặt vẫn xinh đẹp cùng kiêu ngạo như thế “Thì sao? Cho dù em có yêu anh ta thì em vẫn là Kiều Na, sẽ không thay đổi vì bất kỳ một ai khác”
Phương Thiệu Hoa điên cuồng xông ra ngoài, ngăn lại một chiếc taxi, gầm nhẹ: “Đến sân bay, mau!”
Bây giờ là 1:45, còn mười lăm phút nữa là hai giờ. Hắn phải ngăn cản cô, nhất định phải ngăn cản cô!
Thế nhưng khi hắn mang cả người đầy mồ hôi chạy đến sân bay, cũng không có tìm được Kiều Na mà chỉ nhìn thấy Tô Mộc Vũ đến đưa tiễn. Hắn lập tức xông lên trước, gấp gáp hỏi: “Kiều Na đâu?”
Tô Mộc Vũ không trả lời, vung tay tát lên mặt hắn một cái. Chưa từng thấy Tô Mộc Vũ nghiêm túc như thế, bàn tay lại dùng nhiều sức như thế.
Một bạt tai, thẳng thắn đánh vỡ giấc mộng của Phương Thiệu Hoa.
Tô Mộc Vũ thản nhiên đáp: “Đây là em thay Kiều Na gửi cho anh!”
Cô nhìn hắn, nói tiếp: “Còn những lời này nữa: Phương Thiệu Hoa, anh nhất định sẽ hối hận, bởi vì vĩnh viễn anh cũng không biết anh đã phạm vào sai lầm như thế nào” Dứt lời, Tô Mộc Vũ vòng qua hắn, không nói một chữ rời khỏi sân bay.
Phương Thiệu Hoa ngơ ngác đứng giữa phi trường rộng lớn, hai bên người đến người đi tấp nập. Thế nhưng hắn lại đột nhiên cảm thấy trống vắng, hốt hoảng, giống như một thứ gì đó trong cơ thể hắn đã bị khoét đi. Không thể nói rõ đau như thế nào, chỉ biết hắn phải khom người xuống, ôm chặt ngực thật lâu.
Máy bay trên đầu bay qua, hắn biết, Kiều Na vĩnh viễn kiêu ngạo như nữ vương… đã đi rồi.
Kiều Na rời khỏi, bên ngoài tựa như cũng không làm thay đổi bất cứ điều gì. Ngày lại qua ngày, làm việc thì vẫn làm việc, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Chỉ là người sáng suốt đều có thể nhận ra, Phương Thiệu Hoa đã dần dần thay đổi.
Sau khi nhận cái tát kia của Tô Mộc Vũ, hắn cũng không tỏ vẻ gì bên ngoài. Hắn lại trở về cuộc sống với rượu như trước đây, vài ngày lại đổi một người bạn gái, lại vì chén cơm của đám phóng viên mà tạo cho họ một ít tư liệu. Hắn thường xuyên một mình đến trước mộ Vệ Nhu Y uống rượu, uống thì cũng c