
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015
Lượt xem: 134750
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/750 lượt.
nở rộ một lần cuối cùng!
“Ta muốn đi gặp chàng.” Nàng hít thở thật sâu, cố gắng làm giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn rung rung.
Trong gương, nàng nhìn thấy Lạc Vũ Minh đang cẩn thận xếp lại từng bộ quần áo, giống như những thứ hắn cầm trên tay đều là vật vô giá quý báu, căn bản không rảnh để ý tới nàng.
Nàng nói to hơn, “Dù thế nào ta cũng muốn gặp chàng lần cuối cùng!”
“Ngươi ăn mặc trang điểm đẹp thế nào cũng vô dụng! Người hắn lấy không phải ngươi!”
“Đẹp sao? Đến khi ngươi chết, ta sẽ mặc bộ quần áo này cho ngươi xem!”
“Ngươi, ngươi không nên ép ta?!” Lạc Vũ Minh hung hăng vung tay ném bọc quần áo xuống đất, xoay người trừng mắt nhìn nàng trong gương:“Bộ quần áo này ngươi cất cho Tần Phong xem ấy.”
“Ngươi có ý gì?”
“Đi thôi. Không còn sớm nữa, muốn gặp hắn lần cuối thì đi nhanh một chút!”
Mấy nghìn người tụ tập đấu võ không hỗn loạn như Mạc Tình nghĩ, người của các môn phái ngồi ở vị trí thuộc về mình, im lặng nhìn mọi người đấu võ, một số người rảnh rỗi cũng đứng ở khá xa rào chắn để xem, mặc dù bàn tán vài câu cũng hạ thấp giọng.
Nàng đi sau Lạc Vũ Minh vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt lập tức chuyển về hướng đó, mỗi ánh mắt đều nhìn như muốn xuyên thủng nàng, ngay cả nam nhân đang muốn lên đài đấu võ cũng ngồi lại, vụng trộm nhìn về phía nàng.
Nàng nhanh chóng nhìn lên trên đài, đứng trên đó là một người dáng thấp bé, không phải Tần Phong, lòng nàng thư thái rất nhiều. Nàng nhìn đám người đông đúc trước mặt, rất nhiều thiếu niên hiệp khách của các môn phái đã bị thương, một số người đang xử lý vết thương, trong đó cũng không có Tần Phong.
Nàng xoay người lại nhìn phía sau, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Phong, hắn cách nàng rất xa, ở một nơi rất xa.
Hắn đang nói chuyện với Nam Cung Lăng, miệng cười thanh nhã, ánh mắt trong sáng, thần thái tươi vui, từ đầu đến cuối không nhìn ra một chút thất vọng nào.
Ngay lúc nàng đang hoài nghi những lời xằng bậy đêm qua Lạc Vũ Minh nói, thì nàng thấy một bên mặt của Tần Phong, ánh mắt của hắn thản nhiên lướt qua, sau đó lập tức quay đi tiếp tục thấp giọng nói chuyện với Nam Cung Lăng.
Chẳng qua chỉ là một ánh mắt lạnh lùng, nhưng nàng vẫn thấy nụ cười trên miệng hắn thoáng chốc cứng lại.
“Phong……” Nàng đi về phía trước từng bước, cánh tay lại bị Lạc Vũ Minh kéo lại.
“Không phải ngươi định đi nói chuyện yêu đương với hắn trước mặt nhiều người như thế này đấy chứ?”
“Đa tạ đã nhắc nhở!” Nàng đang muốn thu hồi ánh mắt, lại thấy Khúc Du ngồi cạnh Nam Cung Bùi Âm, Khúc Du vừa thấy nàng lập tức hờ hững cúi đầu.
Khúc Du và Nam Cung Bùi Âm ngồi rất sát nhau, dù không có một cử chỉ thân mật nào, nhưng nàng vẫn có thể thấy được nhu tình trong ánh mắt của Nam Cung Bùi Âm.
Mạc Tình gục đầu xuống, nhất thời cảm thấy mê muội, gió thu thổi đến rét lạnh thấu xương.
“Đi, ngồi bên này.” Lạc Vũ Minh kéo nàng ngồi ở ghế trống bên cạnh Đường Kiệt, hỏi Đường Kiệt:“Xem ra ta còn chưa bỏ lỡ chuyện đặc sắc nhất?”
“Thu Nhất Lôi quả nhiên danh bất hư truyền, Hoa Sơn kiếm pháp hắn luyện đúng là xuất thần nhập hóa.”
“Ồ? Đó là Thu chưởng môn của Hoa Sơn? Còn trẻ hơn ta tưởng đó.”
“Đúng vậy, mới ba mươi tuổi mà đã luyện được Hoa Sơn kiếm pháp đến độ xuất thần nhập hóa, xem như là kỳ tài võ học……” Đường Kiệt dừng một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Mạc Tình, thản nhiên nói:“Có điều so với môn chủ Du Mính môn, thật sự không tính là gì.”
Mạc Tình vốn không có lòng dạ nào để ý họ nói chuyện, tất cả tâm tư đều đặt tại Tần Phong đang ở cách nàng rất xa. Hắn nói chuyện khi thì cười rạng rỡ, khi thì cười nhạt, khi thì gật đầu, nói chuyện rất hợp ý với Nam Cung Bùi Âm, từ đầu đến cuối đều không xem chiêu nào của Thu Nhất Lôi.
Nhưng Đường Kiệt đột nhiên nhắc tới “Du Mính môn”, lòng nàng run lên, một dự cảm xấu đột nhiên nổi lên.
Nàng thu hồi tầm mắt nhìn Đường Kiệt, sắc mặt hắn ố vàng, đôi môi tái nhợt khô nứt, một đôi tay gầy đặt trên đầu gối chậm rãi xoa, mỗi một cái đều như muốn nói lên cừu hận với Du Mính môn!
……
Lúc này, trên đài Thu Nhất Lôi đã đá một cước hạ đối thủ xuống đài.
Đợi ước chừng nửa khắc, vẫn không thấy ai tới khiêu chiến nữa, Uông tổng quản của Long Gia Bảo đứng lên cao giọng hỏi:“Còn vị nào muốn tỷ thí không? Nếu không có, hôm nay người thắng chính là Thu chưởng môn.” (một khắc bằng mười lăm phút)
Long bảo chủ ngồi bên cạnh vững như Thái Sơn, Long Thanh Nhi lại không bình tĩnh như hắn, không ngừng nhìn xung quanh.
Vừa nghe thấy thắng bại đã định như vậy, vài thiếu niên lại hầm hè không kềm chế được, đều lên đài, kết quả là chưa ra được mấy chục chiêu, vài người đã lần lượt bị đánh xuống dưới, tiếng kêu rên nối nhau vang lên.
Một kiếm của Thu Nhất Lôi đâm thủng thân thể của người cuối cùng, nheo lại đôi mắt vốn không to, hai bên ria mép nhẹ nhàng nhếch lên, tự hào rút kiếm trước Long Thanh Nhi, lau máu, cố ý bày ra tư thế hung hăng vênh váo. “Hừ! Ta khuyên các ngươi đừng đi tìm cái chết!”
Trầm mặc một lúc lâu, Long bảo chủ rốt cuộc không kềm chế được n