Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Giờ Lành Trộm Yêu

Giờ Lành Trộm Yêu

Tác giả: Cổ Tâm

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 134805

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/805 lượt.

iểu nhân.
“A.....Không......Không thể......” Túc Tử Nguyệt nỗ lực muốn giữ tỉnh táo, nhưng cả người lại reo hò muốn được giải thoát.
Viêm Hoàng đột nhiên cho thêm một ngón tay tiến vào trong cơ thể nàng.
“A....” Túc Tử Nguyệt kinh ngạc thở gấp mà đong đưa cơ thể, hạ thể hút ngón tay hắn thất chặt, kỳ vọng hắn hành động bước kế tiếp.
“Hứa với ta, ta sẽ cho nàng.” Viêm Hoàng nhẹ giọng dụ dỗ, ngón tay tà ác xoa cặp vú sưng đỏ của nàng, ngón tay dài trong cơ thể nàng lại không động.
“Uhm...Ngươi đừng....như vậy....” Nàng thở hổn hển, thẳng lưng mong muốn hắn cho nàng nhiều hơn.
Viêm Hoàng lại thêm một ngón tay, hai ngón tay trong cơ thể nàng chậm rãi hoạt động, nhưng cũng không chịu thỏa mãn nàng.
“Chỉ cần hứa, ta liền cho nàng.” Viêm Hoàng cuối người, ngậm lấy nụ hoa ra sức mút.
“A...” Sao hắn có thể hành hạ nàng như vậy ? Túc Tử Nguyệt vội vàng bắt đầu hắn lại, muốn kéo hắn lên trên.
“Đừng nóng vội, nàng còn chưa hứa với ta !” Viêm Hoàng chậm rãi rút hai tay trong cơ thể nàng ra, mội lưỡi vẫn mê luyến trên cơ thể nàng.
(hứa đi, hưa đi mà tỷ, không là em hết máu luôn đó, năn nỉ tỉ đó, hự hự)
“Đừng nóng vội, nàng còn chưa hứa với ta !” Viêm Hoàng chậm rãi rút hai tay trong cơ thể nàng ra, môi lưỡi vẫn mê luyến trên cơ thể nàng.
“Đáng chết.... Ngươi nói cái gì đều được, đừng hành hạ ta nữa...” Túc Tử Nguyệt tức giận thét lên, không chịu được trêu chọc của hắn.
(á á, gì đây, ngại quá : "> )
Khi lấy được lời hứa hẹn từ nàng, Viêm Hoàng lộ ra nụ cười hài lòng, hắn đứng lên, hai tay bắt lấy ai chân của nàng gác lên vai hắn, chỗ kín xinh đẹp của nàng đang bày ra trước mắt hắn, con người màu tím mang theo lửa tình dục càng thêm tối tăm.
“Nhờ rõ, nàng đã hứa với ta.” Dộng một cái, khổng lồ nóng rực của hắn chôn sâu vào hoa tâm của nàng, cảm thụ sự ấm áp bên trong, thật chặt bao bọc lấy hắn, hắn không thể tiếp tục áp chế nữa, liển rút ra đâm vào.
“A...” Túc Tử Nguyệt kích tình đong đưa theo hắn, cơ hồ cảm thấy hắn dường như mãnh liệt không ngừng, nhưng mỗi khi ra vào là một trận khoái cảm.
Ngay lúc động tình, Túc Tử Nguyệt hết sức vong tình ôm thân thể cường tráng của hắn, mặc hắn đoạt lấy nàng, không có cãi vả, không có trợn mắt, chỉ có hai người kích tình......
***
Túc Tử Nguyệt trằn trọc, mệt mỏi tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy Viêm Hoàng đang ngủ say, nàng lẳng lặng quan sát mặt hắn lúc ngủ, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác.
Đây là lần đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại, còn có thể nhìn thấy hắn bên cạnh, thường thường nàng khi tỉnh lại, đã sớm không thấy bóng dáng hắn, giống như bây giờ có thể nhìn bộ dáng ngủ saycủa hắn, là lần đầu.
Cơ thể của hắn truyền đến nhiệt độ ấm áp, bao lấy nàng, nàng mới phát hiện hắn vẫn ôm chặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nàng hồi tưởng lại sự phóng đãng của mình, mặt càng thêm đỏ bừng.
Sao nàng trở nên không biết thẹn thùng như vậy ? Nhất định là do nam nhân dạy bậy nàng, bằng không nàng làm sao biến thành như vậy, nhất định đều là hắn. . . . . .
Túc Tử Nguyệt cẩn thận theo dõi khuôn mặt dễ nhìn của hắn, thật ra thì dáng dấp hắn thật đẹp mắt, hơn nữa thể trạng cũng làm cho người khác thèm thuồng.
Nghĩ đi nghĩ lại, tay nhỏ bé của nàng không kiềm hãm được trượt đến cơ ngực bền chắc của hắn mà khẽ chạm vào. Nam nhân như hắn, phải có một thiếu nữ xinh đẹp tài ba, sao phải nhất định là nàng mới được ?
Có phải . . . . . Hắn để ý nàng? Túc Tử Nguyệt liên tiếp lắc đầu. Sẽ không, không thể nào, hắn chỉ là không chịu nổi người ta cự tuyệt, cho nên mới nàng lưu lại?
Nhưng. . . . . . Túc Tử Nguyệt khẽ cắn môi dưới, tại sao vừa nghĩ tới có thể là hắn quan tâm mình, lòng của nàng lại vui vẻ? Nàng không thể đã thất thân, mà trái tim cũng bị đánh mất !
Không, sẽ không, mặc dù nàng thần phục dưới mị hoặc của hắn, nhưng nàng sẽ không thích nam nhân cuồng vọng này, không phải nàng ghét nhất loại nam nhân tự đại lại bá đạo này sao? Túc Tử Nguyệt liều mạng thuyết phục mình.
"Nàng đang suy nghĩ gì?" Viêm Hoàng ngăn chặn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trước ngực hắn, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Túc Tử Nguyệt vội lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt đang chống lại hắn.
"Không có."
"Nàng lại muốn đi?" Viêm Hoàng đa nghi phỏng đoán.
"Ta không nói ra miệng." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Đừng quên nàng chính miệng hứa hẹn với ta đấy." Viêm Hoàng lật thân qua, dễ dàng đè nàng dưới thân, hai tay kiềm chặt hai cánh taymềm mại của nàng.
"Ta đồng ý cái gì với ngươi?" Túc Tử Nguyệt đã quên mình hứa hẹn với hắn khi nào.
"Nàng quên? Ta không ngại khiến nàng nhớ lại tình hình lúc đó." Viêm Hoàng cúi người, liếm hôn môi nàng.
Khi hắn ám hiệu sắc tình như vậy, Túc Tử Nguyệt mới nhớ lại là nàng thỉnh cầu hắn. . . . . . Gò má xinh đẹp của nàng nhất thời hồng lên.
"Nhớ rồi sao?" Viêm Hoàng nghiêng người, cúi nhìn nàng đỏ mặt, cười.
"Ngươi câm miệng lại!" Mắc cỡ, là nàng thỉnh cầu hắn đoạt lấy nàng? Túc Tử Nguyệt ảo não rên rỉ.
"Thế nào, cảm thấy thẹn thùng rồi hả ?" Viêm Hoàng trêu chọc nàng.
"Ngươi không n