
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341490
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1490 lượt.
an trọng, anh ra khỏi phòng nghe điện thoại, rất lâu vẫn chưa quay lại.
Một người đàn ông nhìn có vẻ rất sĩ diện thấy cô ngồi một mình, bèn sán lại gần, đưa tay ra ôm ngang eo cô, “Em tên là gì vậy?”
“…” Cô cúi đầu, cau mày kéo bàn tay đang đặt lên eo cô của anh ta ra.
“Tuần sau đi theo anh nhé?” Bàn tay anh ta lại đặt lên vai cô, ánh mắt nhìn cô từ đầu tới chân, rồi lại nhìn từ dưới ngược lên trên, như đang đánh giá giá trị của một mặt hàng. Cô nắm chặt chiếc cốc trong tay, cố gắng lắm mới kìm nén bản thân không hắt cốc rượu vào mặt anh ta.
“Xin lỗi, tôi cần vào nhà vệ sinh.”
Bước ra khỏi phòng thuê riêng, Mộc Mộc cuối cùng mới thở phào một tiếng, đưa mắt tìm kiếm khắp xung quanh, cuối cùng đã nhìn thấy Trác Siêu Việt đang đứng bên ngoài qua lớp cửa kính trong suốt, hai tay anh đang vịn vào lan can bên đường đi, nhìn về phía xa xa, nơi chẳng có bất kỳ phong cảnh nào.
Mộc Mộc đến bên cửa sổ, ngồi xuống chỗ ngồi dành cho khách muốn nghỉ ngơi.
Một cốc nuớc được đặt xuống trước mặt cô, cô cứ nghĩ rằng đó là do nguời phục vụ mang tới, nói một tiếng: “Cảm ơn”, tiếp tục quan sát bóng dáng của Trác Siêu Việt.
“Không cần phải khách sáo.” Là giọng nói thâm trầm của một người đàn ông.
Mộc Mộc vội ngẩng đầu lên thấy lục Tường đã ngồi xuống chiếc sofa phía đối diện, mỉm cười nhìn khuôn mặt có phần trắng nhợt của cô, “Đừng để ý, đàn ông uống nhiều rồi đều như vậy, không thể điều khiển nổi tay của mình.”
Mộc Mộc cúi đầu khẽ cười, Trác Siêu Việt uống nhiều rồi cũng vậy, không làm chủ được hai tay của mình.
Lục Tường lại nói: “Tuy nhiên Trác nhị thiếu gia lại không như vậy, cho dù cậu ấy uống bao nhiêu rượu, cũng không bao giờ làm bừa.”
“Hả? Vậy sao?”
Lục Tường gật đầu cười: “Bọn tôi đã từng chế giễu cậu ấy, nói kiếp trước cậu ấy chắc chắn phải là hoà thuợng.”
Hoà thượng? Mộc Mộc nhớ tới những hành động và lời nói ngày hôm nay của Trác Siêu Việt đối với cô, không dám gật bừa.
Lục Tường dường như nhận ra vẻ nghi ngờ của cô, “Đương nhiên, cậu ấy đối với cô nhất định sẽ khác, cô luôn là người tình trong mơ của cậu ấy.”
Mộc Mộc vô cùng nghi ngờ người đàn ông trước mặt cô uống quá nhiều rượu so với những người trong phòng, lời nói hoàn toàn không còn đáng tin cậy nữa.
“Cô không tin?” Lục Tường ngồi thẳng người, thu lại nụ cười trên khuôn mặt, trịnh trọng nói với cô: “Tôi nói thật đấy, trước đây, khi cô còn chơi đàn ở Lạc Nhật, cậu ấy là người hâm mộ trung thành nhất. Cậu ấy nói cô sau này nhất định sẽ trở thành một nghệ sĩ, cậu ấy còn nói tiếng đàn của cô rất độc đáo, khác với mọi người, có hỷ nộ ái ố, cậu ấy có thể hiểu được lúc nào cô đang vui, lúc nào cô đang rầu rĩ…”
Cô quay mặt nhìn về phía bóng dáng đang buồn rầu ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt lại, móng tay đâm cả vào thịt, dường như vẫn không có chút cảm giác.
Lục Tường lại nói tiếp: “Tôi đã khuyên cậu ấy rất nhiều lần, so với việc đêm nào cũng ngồi trong góc tối thưởng thức sự hấp dẫn “nghệ thuật” hư vô huyền ảo gì gì đó, chi bằng tận dụng thời cơ, đưa người ta về nhà, thoải mái hưởng thụ sự tươi đẹp “hiện thực”.”
“Nhưng cậu ấy nói, cô sẽ không đi với bất cứ người đàn ông nào, bởi vì cô tới đó để chơi đàn… Cậu ấy rất tôn trọng cô, giống như coi trọng một món hàng nghệ thuật.”
Anh tôn trọng cô? Vậy là cô đã trách nhầm anh rồi? Mộc Mộc không kìm được, buột miệng hỏi: “Nếu chỉ muốn nghe tôi chơi đàn, tại sao các anh lại đem tôi ra đánh cược với nhau?”
“Bởi vì tôi vô vị.” Lục Tường tự cười nhạo bản thân, “Tôi muốn cho cậu ấy biết rằng, phụ nữ đều giống nhau, hoa tươi, nhẫn kim cương, xe đẹp, nhà đẹp, bất cứ cô gái nào cũng không thể cưỡng lại được, cậu ấy lại luôn tin rằng cô không giống như những cô gái khác, trong mắt cậu ấy, cô giống như một cây dương cầm, chỉ có thể đứng chiêm ngưỡng từ xa, không thể làm hoen ố… Vì vậy tôi mới đánh cược với cậu ấy, tôi nhất định sẽ chinh phục được cô. Cậu ấy đồng ý đánh cược với tôi, nhưng nhắc trước rằng cho dù ai thắng ai thua, cậu ấy bảo tôi không được làm cô tổn thương… Tôi đương nhiên là không thể làm những chuyện gây tổn thương cho cô, cho dù thế nào, cô cũng là người tình trong mộng của cậu ấy.”
“Sau đó, cô đi khỏi Lạc Nhật, cậu ấy chạy tới tìm tôi, hỏi tôi có biết cô tên là gì không? Khi tôi và cô nói chuyện với nhau, cô đã nói với tôi những gì? Có từng cho tôi biết cô sống ở đâu không? Lúc đó, tôi cười nhạo cậu ấy một cách rất vô tình, “Thích người ta lại không dám theo đuổi, bây giờ người ta biến mất rồi, cậu mới hối hận, muộn rồi!”.”
Cậu ấy cho tôi biết, cậu ấy đã theo đuổi cô, cậu ấy hỏi cô tên là gì, cô không nói, cậu ấy hỏi cô sống ở đâu, cô cũng không nói, cậu ấy bảo cô hãy làm bạn gái của cậu ấy, kết quả, cô đã bỏ đi…
Trác Siêu Việt đang đứng ngoài cửa sổ, vô tình quay đầu lại, nhìn thấy hai người họ đang ngồi nói chuyện bên cửa sổ, lập tức quay người bước vào.
Lục Tường rút lui kịp thời, trước khi đi còn nói: “Chỉ làm bạn gái của cậu ấy trong một tuần, điều này quả tàn nhẫn với cậu ấy, còn tàn nhẫn hơn cả việc không làm một ngày nào!”
Lục T