Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341365

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1365 lượt.

ự, kéo chiếc ghế xoay bên cạnh anh và ngồi lên đó. Cô tuyệt đối không tin rằng người đàn ông mà cô ngưỡng mộ trong lòng bấy lâu lại có thể hạ lưu, vô liêm sỉ tới mức buộc cô phải cởi bỏ quần áo trước mặt mọi người.
Trước ánh mắt thoáng sửng sốt của anh, Mộc Mộc giơ ngón tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ ở quầy rượu, chỉ chỉ vào ly rượu của anh, rồi gõ gõ vào quầy bar trước mặt mình. Nhân viên phục vụ ở quầy rượu hiểu ý, bê một ly whisky màu vàng nhạt tới đặt xuống trước mặt họ.
Sau đó, cô tìm thấy một khoảng trống nhỏ trên miếng lót cốc đã chi chít những chữ: “Uống rượu một mình thật tẻ nhạt, tôi uống với anh vài ly nhé!”
“Chỉ uống rượu thì thật vô vị.” Anh giơ tay gọi người phục vụ: “Mang một tập giấy lại đây cho tôi.”
Trong tiếng nhạc rock sôi động chát chúa, trong ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, một tập giấy dày được đặt xuống trước mặt cô.
Từ khi gia đình đầm ấm, hạnh phúc bị chia lìa, tan vỡ, không còn ai che chở, quan tâm cô từng ly từng tí như vậy nữa, cũng không còn ai có đủ kiên nhẫn để “nói chuyện phiếm” với cô. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác không thể diễn tả thành lời, lớp hoa văn màu vàng nhạt trên tờ giấy như thiêu đốt trái tim Mộc Mộc, một giọt chất lỏng âm ấm ứa ra từ đôi mắt khô cay của cô…
Cô cúi đầu, định khẽ khàng lau nước mắt, nhưng ngón tay anh đã đặt lên mặt cô, dịu dàng giúp cô lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.






“Em có thể nghe được, sao không nói được?” Trác hỏi cô
Mộc Mộc chậm rãi viết lên tờ giấy in hoa văn màu vàng: “Em đã phải chịu một cú sốc… Sau đó em không thể nói được nữa.”
“Dây thanh đới bị tổn thương ư?”
“Không, bác sĩ nói đó là do vấn đề tâm lý của em.”
“Là trở ngại tâm lý?” Vì những âm thanh xung quanh quá ầm ĩ, anh không thể không ghé sát vào tai cô mỗi khi hỏi.
Mộc Mộc không muốn lừa dối anh, nên thành thật nói: “Em muốn cứu mẹ em, bố em đã không còn nữa rồi, em không muốn nhà tan cửa nát…”
Anh trở nên yên lặng, đầu lông mày càng lúc càng nhíu chặt khi nhìn những con chữ trên giấy, một lúc lâu sau, anh mới chịu rời mắt, nhìn sang bao thuốc lá thơm trên bàn.
Trong quán bar có đầy đủ ngũ độc[1'> như Lạc Nhật, khói thuốc độc hại đã sớm lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong quán, nhưng anh vẫn trịnh trọng hỏi cô: “Xin lỗi, em có phiền không nếu anh hút một điếu thuốc?”
Cô rút một điếu trong bao thuốc ra đưa cho anh, rồi cẩn thận châm lửa giúp anh.
Trong làn khói uốn lượn, ánh mắt Trác nhìn cô càng trở nên sâu thẳm, khác hẳn hình ảnh trêu đùa cô ban nãy. “Xin lỗi, anh không biết em…”
Cô mỉm cười lắc đầu: “Anh đồng ý cho em mượn tiền, em đã rất cảm kích rồi.”
“Anh còn có thể làm gì giúp em không?”
Cô suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Đương nhiên là được.”
“Gần đây tâm trạng của anh không tốt.” Vấn đề này cô đã muốn hỏi từ lâu. “Tại sao vậy?”
Dường như không thể ngờ rằng cô lại hỏi một câu như vậy, anh không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. “Sao em biết tâm trạng của anh không tốt?”
“Anh không biết hút thuốc…” Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với những người hút thuốc, tư thế và thần thái của anh khi hút thuốc rõ ràng là người mới tập, rất đẹp, rất lạnh lùng, nhưng không có sự thèm muốn mãnh liệt với chất nicotine, “Ở độ tuổi này của anh, chắc không phải do muốn nổi loạn nên mới học hút thuốc đấy chứ?”
“Em thấy ở độ tuổi này của anh sẽ vì điều gì mà học hút thuốc?”
“Trống trải, hoặc gặp thất bại?”
“Em rất hiểu người khác.” Trác không hề phủ nhận, hít một hơi thuốc dài, hỏi cô: “Có một loại cảm giác như thế này, không biết em có hiểu được không? Em có một ước mơ, tất cả mọi người đều cho rằng em không thể thực hiện được, nhưng em luôn rất cố gắng chứng minh cho họ thấy rằng em có thể. Cuối cùng… em thất bại.”
Mộc Mộc cắn quản bút, ngây người hồi lâu mới đặt bút viết.
Anh dụi tắt điếu thuốc, ghé sát lại gần cô, chăm chú nhìn từng nét chữ hiện ra dưới ngòi bút trên tay cô.
“Có thể em không hiểu được cảm giác đó, nhưng em cũng có một ước mơ, em muốn thi vào Học viện Âm nhạc. Em luôn rất cố gắng, từ nhỏ tới lớn, ngày nào em cũng ở nhà học bài, luyện đàn, luyện hát, chưa bao giờ bỏ đi chơi. Ai cũng nói em có thể thực hiện được ước mơ đó, cô giáo của em còn khuyên em nên thi vào Học viện Âm nhạc Trung ương. Bố em đi khắp nơi nhờ mọi người tìm cho em một giáo viên dạy piano cực giỏi. Cô giáo dạy piano cũng nói em nhất định sẽ thi đỗ. Nửa năm nữa em sẽ phải thi đại học rồi, nhưng em không còn cơ hội nữa.”
Cô còn chưa viết xong, anh đã ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Em thôi học rồi.”
“Thôi học? Cho dù nhà em đã xảy ra chuyện gì, em cũng không nên bỏ mặc bản thân. Nếu bố em dưới suối vàng biết em bỏ kỳ thi đại học, ngày nào cũng cam tâm sa đọa ở những nơi như thế này, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Cô biết…
Nếu bố dưới suối vàng biết được những việc bây giờ cô đang làm, ông sẽ đau lòng biết bao. Nhưng cô không còn cách nào khác, lẽ nào cứ giương mắt lên nhìn mẹ chết?
Lúc còn nhỏ tuổi chưa biết gì, cô thường


XtGem Forum catalog