
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341368
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1368 lượt.
ng ngừng rung lên, phát ra những tiếng ù ù, ánh mắt Trác liếc nhìn chiếc điện thoại, nhưng bàn tay đang ôm cô vẫn không hề động đậy.
Chuông điện thoại vang lên ba lần liên tiếp, mãi tới khi Mộc Mộc buông tay ra, anh mới bắt máy, giọng nói khản đặc: “Cậu đứng ở cửa đợi tôi, tôi sẽ ra tìm cậu.”
Sau đó, anh vỗ vỗ lên vai cô: “Em đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay.”
Cô gật đầu, dõi theo bóng dáng của Trác len lỏi giữa đám đông, cuối cùng biến mất phía ngoài cửa, không còn nhìn thấy nữa. Cô lại nâng ly rượu lên, tiếp tục uống.
Nhân viên phục vụ rượu tại quầy bar nãy giờ vẫn đứng một bên, yên lặng quan sát, cuối cùng cảm thấy không thể đứng nhìn như vậy nữa, cất lời khuyên nhủ cô: “Này, đừng uống nữa, cô say rồi…”
Cô lắc đầu, khăng khăng dùng ngón tay trỏ gõ gõ lên quầy rượu, bảo anh ta mang rượu tới.
“Không được, cô thật sự không nên uống nữa, cẩn thận kẻo bị đàn ông lừa gạt.”
Cô mỉm cười viết lên giấy: “Tôi thích anh ấy, tôi tự nguyện!”
“Cô thích anh ta, anh ta chưa chắc đã thật lòng với cô. Đàn ông mà… Sau khi chơi xong, ngay cả tên cô có thể anh ta cũng không còn nhớ.”
Cô cười đau khổ, cô vốn cũng không muốn nói cho anh biết tên của cô.
Một túi giấy được đặt lên bàn, món đồ đựng trong đó vuông thành sắc cạnh, không cần nhìn cũng có thể đoán được đó là năm vạn đồng tiền mặt mà cô cần.
Cô lo sợ nhìn anh một cái, lại liếc trộm những người xung quanh, trong lòng thầm cầu trời khấn Phật, hy vọng anh sẽ không yêu cầu cô phải trút bỏ quần áo ngay trước mặt mọi người.
Anh không nói gì, chỉ hất hàm về phía những đồng nhân dân tệ, mỉm cười với cô, ý đồ không cần nói cũng đủ hiểu.
Cô dày mặt giả bộ ngây ngô, nở một nụ cười vô tội với anh: “Cảm ơn, đợi khi có tiền em nhất định sẽ trả cho anh.”
Anh cũng cười, vừa mở miệng định nói, cô lại vội vàng viết: “Em hơi đói, em vẫn chưa ăn cơm.”
Để tăng thêm sức thuyết phục, cô cố ý ôm bụng, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh.
“Chưa ăn tối mà uống nhiều rượu mạnh như vậy, em còn cần đến dạ dày nữa không hả?”
Cô đang định cầm cây bút lên để giải thích, anh đã giật lấy nó và tờ giấy, kéo tay cô, thanh toán rồi rời khỏi đó.
Lòng bàn tay của Trác rất to, rất khỏe, cũng rất ấm áp, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô đã hoàn toàn nằm gọn trong đó.
Lần đầu tiên được đàn ông dắt tay, Mộc Mộc ít nhiều cũng có chút xấu hổ và vui mừng, len lén liếc nhìn biểu hiện của anh, trên khuôn mặt anh không hề có chút ngại ngùng, như thể đang dắt tay một người yêu lâu năm vậy.
Hơn mười giờ đêm, người đi trên phố vội vàng rảo bước chân, bởi vì từng đám mây đen đã kéo lại che kín cả bầu trời, báo hiệu sắp có mưa lớn.
“Muốn ăn gì nào?”
Trác đưa mắt nhìn mấy nhà hàng đèn điện sáng trưng bốn xung quanh, nghĩ tới việc cô không nói được, anh cứ chỉ vào từng tấm biển trước mỗi nhà hàng, hỏi cô: “Nhà hàng này, nhà hàng này, hay là nhà hàng kia?”
Mộc Mộc đưa mắt nhìn một lượt, đèn đuốc lấp lánh như gần mà lại như xa.
Thông thường, trong những tình huống như thế này, nhân vật nữ chính trong các bộ phim truyền hình đều cần kìm nén ham muốn một chút, dẫn nhân vật nam chính đi tìm một quán mỳ nhỏ hoặc một quán ăn bên đường, hòng ghi được ấn tượng tốt đẹp với đối phương.
Cô không muốn nói với anh, cả ngày cô vẫn chưa ăn cơm, bởi vì cả ngày hôm nay cô luôn lo lắng thấp thỏm không yên, cứ do dự giữa việc “tìm anh” và “không tìm anh”.
Thực ra, tới quán rượu này chơi đàn, ngoài việc muốn kiếm thêm chút tiền để nuôi sống bản thân, cô còn có một mục đích khác – tìm thấy người đàn ông mà cô tự nguyện hiến dâng và tự nguyện cho cô mượn năm vạn đồng.
Từ một tháng trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô biết mình đã tìm thấy rồi, nhưng lại do dự. Cô quá thích anh đến nỗi không muốn lừa dối, đùa giỡn hay lợi dụng anh.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, cô thực sự không tìm được sự lựa chọn tốt hơn, bất đắc dĩ vẫn phải tìm đến anh…
“Đúng rồi, có thể nói cho anh biết em tên là gì không?” Anh nói.
Lần này, anh không lấy giấy bút cho cô, mà chìa lòng bàn tay ra trước mặt cô, để cô viết tên mình lên đó.
Mộc Mộc thoáng bối rối, liệu có phải anh thật sự muốn quen biết cô, tìm hiểu cô?
Chần chừ hồi lâu, cô lắc đầu. Cô không muốn cho anh biết tên của cô, bởi vì sợ có một ngày anh sẽ nhìn thấy cái tên đó trên báo chí hoặc mạng Internet, sợ anh sẽ nghĩ rằng đằng sau nỗi đáng thương của cô ẩn giấu một tội ác không thể tha thứ, sợ rằng anh sẽ hối hận vì đã quen biết cô.
Trác thu bàn tay đang giơ ra giữa khoảng không, không nói gì nữa, bầu không khí bỗng nhiên lạnh đến mức đóng băng.
Để xua tan bầu không khí lạnh lẽo, Mộc Mộc lấy khăn giấy, viết chữ lên đó, rồi nở một nụ cười ngọt ngào, đưa cho anh: “Vậy em có thể biết tên của anh không?”
“Em nói thử xem?” Anh khẽ mím đôi môi mỏng, khiến người khác cảm nhận rõ ràng rằng anh đang không vui.
Cô không hiểu vì sao anh tức giận, chỉ là một cái tên thôi mà quan trọng đến thế sao? Cô đã tự nguyện hiến dâng lần đầu tiên